Quan hệ giữa Dương Tam và những tiểu hồ ly ở Thanh Khâu cũng bình thường, hai bên thường xuyên gây chuyện đánh nhau. Lúc ấy cô cứu Tiểu Mỹ cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi. Tuy rằng Tiểu Mỹ là Cửu Vỹ Hồ ở Thanh Khâu, nhưng huyết mạch lại không thuần túy, cô ấy mang dòng máu lai. Hơn nữa, cha mẹ cô ấy đều đã qua đời trong một trận thiên kiếp nên cuộc sống của Tiểu Mỹ ở Thanh Khâu cũng chẳng mấy tốt đẹp, thường xuyên bị bắt nạt.

Dương Tam chỉ cảm thấy đối phương rất biết quan sát sắc mặt người khác, lại có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, nhìn nhiều cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui nên mới nhận cô ấy làm tiểu đệ, cũng đặt cho cô ấy cái tên Tiểu Mỹ. Cô vốn cho rằng Tiểu Mỹ cũng giống như những tiểu đệ khác, không chết thì cũng đã đầu thai chuyển thế, không nghĩ đến cô ấy lại ở trong tay đám người Triệu gia.

Tiểu Mỹ là Cửu Vỹ Hồ, dung mạo dĩ nhiên không cần phải nói, vũ mị tuyệt luân, nhan sắc như hoa mùa xuân. Dáng vẻ tái nhợt tiều tụy càng làm tăng thêm vẻ nhu nhược động lòng người của cô hồ ly tinh này.

Dương Tam vốn cho rằng Tiểu Mỹ đã bị độ hóa, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện thần sắc cô ấy vẫn còn thanh tỉnh, trong mắt cũng không có vạn tự (chữ trong kinh Phật) - những nhân yêu bị Liên Hoa Công Đức Tháp kia độ hóa trong mắt đều có rất nhiều vạn tự viết ngược. Chẳng lẽ là vì tu vi của cô ấy quá yếu, giống như ngọn nến trước gió. Tu vi của cô ấy đã bị phế bỏ hay sao?

Dương Tam mím môi, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Đám người Triệu gia sao lại dám đối xử với tiểu đệ của cô như vậy, thật là chán sống.

Hiển nhiên Tiểu Mỹ cũng nhận ra cô, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng. Nhưng cô ấy cũng rất hiểu chuyện, dù nhìn thấy chủ tử cũng sẽ không làm lộ thân phận của Dương Tam trước mặt những người khác.

Dương Tam cho cô ấy một ánh mắt trấn an, khẽ cười một tiếng: “Mấy người xác định đây là yêu quái hơn hai ngàn năm tuổi sao? Thực lực thế này cũng không bằng yêu quái năm trăm năm tuổi thì phải?”

Triệu Thiếu Hàng lại rất bình tĩnh vuốt ve chòm râu: “Lúc ấy vì hàng phục yêu tinh mê hoặc nhân tâm này, chúng tôi đã dùng hết các pháp khí tổ truyền, khi đó mới thành công trấn áp được cô ta. Dù sao chúng tôi cũng lo lắng, nếu để cô ta chạy thoát ra ngoài tiếp tục gây tai họa thì không ổn, nên mới phế đi tu hành của cô ta.”

Dương Tam thầm cười lạnh trong lòng: Chỉ sợ nội đan của Tiểu Mỹ đã bị đám người Triệu gia cướp mất.

Cô cũng chưa nói gì thêm, chỉ đợi người Triệu gia bố trí pháp đàn thật tốt.

Lông mày Triệu Thiếu Minh nhăn lại: “Anh cả, tại sao chúng ta nhất định phải giúp cô ta bố trí pháp đàn? Lại còn đem tiểu hồ ly kia ra? Chẳng lẽ anh tin vào mấy lời mạnh miệng của cô ta sao? Đã ngàn năm rồi, đại lục Hoa Hạ của chúng ta chưa từng nghe qua tung tích của tiên nhân.”

Ai cũng không biết được, rốt cuộc một ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có biến hóa to lớn đến vậy. Mặc dù những năm gần đây Triệu gia đã độ hóa được không ít yêu quái, nhưng cũng không thể moi được thông tin gì từ bọn chúng.

Triệu Thiếu Hàng cười ha hả, nói: “Là Liễu đạo hữu đã nhắc nhở anh, nói hắn có thể hỗ trợ bố trí pháp đàn, tạo ra một trận pháp giam cầm, cầm tù Dương Tam bên trong, như vậy có thể để Tháp linh độ hóa cô ta.”

Vốn dĩ bọn họ muốn trong lúc so tài sẽ khiến Dương Tam bị thương, thuận tiện thu thập cô. Nhưng rõ ràng phương án của Liễu Giác lại có hiệu quả hơn.

Triệu Thiếu Hàng không thể kiềm chế được sự đắc ý trên gương mặt, vô cùng hả hê: “Liễu đạo hữu còn nói, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội dụ những người khác tiến vào trận pháp, một lưới bắt hết.”

Cứ như vậy, môn hạ Phật giáo ở Hoa Hạ đều sẽ trở thành chó săn cho bọn họ. Nghĩ đến ngày đó, Triệu Thiếu Hàng hưng phấn đến mức hai tay đều run rẩy, hắn gấp không thể chờ nổi muốn nhìn thấy khoảnh khắc đó.

Triệu Thiếu Minh nghe anh trai giải thích cũng không còn đau lòng những pháp bảo cùng với hồ ly tinh hai ngàn năm tuổi kia nữa, có đi thì mới có về. Nhưng nhớ đến Liễu Giác, ý cười trên mặt hắn liền nhạt đi:

“Anh cả, Liễu Giác kia sau này có thể lấy chuyện này ra uy hiếp chúng ta hay không?”

Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

Triệu Thiếu Hàng vẫn tươi cười như cũ, chỉ là nụ cười này lại lộ ra vẻ âm lãnh khiến người ta sợ hãi: “Yên tâm, thứ Triệu gia chúng ta cung phụng cũng không phải dễ lấy như vậy. Cậu cho rằng tại sao mỗi ngày anh đều đưa cho hắn trà cam lộ quý giá như vậy cơ chứ?”

Triệu Thiếu Minh ngầm hiểu, không còn lo lắng việc này nữa.

Khoảng thời gian kế tiếp, Triệu gia đều nỗ lực giúp Liễu Giác bố trí pháp đàn. Liễu Giác nhẹ nhàng ném vài hạt giống xung quanh, sau đó dùng Trí Vũ Quyết. Dưới cơn mưa phùn, hạt giống nhanh chóng nảy mầm, trên mặt đất mọc lên những chồi non màu xanh biếc.

Tuy bọn họ là đạo sĩ, cũng có thể rải đậu thành binh, chỉ một cái phất tay cũng có thể biến ra cả một rừng hoa đào, nhưng những thứ đó thật ra chỉ là ảo cảnh và chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Nhìn thấy Liễu Giác có thể khiến hạt giống sinh trưởng nhanh chóng hàng thật giá thật, bọn họ liền cảm thấy hôm nay như vậy cũng đã đủ lắm rồi.

Hơn thế nữa sau khi hạt giống trưởng thành, linh khí trong pháp đàn càng nồng đậm hơn, khiến vài người bọn họ bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Liễu Giác khẽ mỉm cười: “Đây là một loại thuật pháp của sư môn tôi, khiến mọi người chê cười rồi.”

“Nào có, quen biết được Liễu đạo hữu tôi mới biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.” Tu hành vốn dĩ yêu cầu linh khí, linh khí càng nhiều thì hiệu suất tu luyện càng cao. Liễu Giác có được bản lĩnh gia tăng linh khí như vậy, mọi người ai cũng muốn xây dựng quan hệ tốt với hắn.

Liễu Giác nhìn những mầm xanh đang lớn kia: “Hạt giống này cũng không dễ tìm, tôi tìm nhiều năm như vậy cũng chỉ thu được từng này. Hôm nay vì để giúp Dương đạo hữu mời được thượng thần đến đây, tôi mới lấy nó ra.”

Hắn nhìn xung quanh một vòng, lộ ra ý cười vân đạm phong khinh: “Nếu Dương đạo hữu không ngại, các vị đạo hữu có thể đả tọa điều tức ở bên trong, ít nhiều gì cũng có chỗ tốt cho việc tu luyện.”

Dương Tam khẽ nâng cầm, thần sắc tràn đầy tự tin: “Dù không có trận pháp này của anh, tôi cũng có thể mời hắn đến!”

“Vậy thì tôi đây liền rửa mắt mong chờ.”

0.08720 sec| 2404.602 kb