Sau khi Triệu Thiếu Hàng hàn huyên với mọi người liền tuyên bố bắt đầu pháp hội. Dựa theo lịch trình, đầu tiên sẽ đàm kinh luận đạo. Đa số mọi người đến đây lần này, đều là vì quyển Linh Bảo Kinh kia của Triệu gia.
Triệu gia cũng không thoái thác, lấy ra một trang trong quyển kinh thư. Trang sách tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của mực nước, chữ viết trên trang giấy vô cùng rõ ràng, nhìn qua có chút bình thường nhưng lại có điểm huyền diệu không nói nên lời.
Dương Tam liếc mắt một cái, khẽ lắc đầu: Chữ viết này, tuyệt đối không phải bút tích của Nguyên Thủy Thiên Tôn! Cô nhìn lại cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đây là bút tích của ai, dù sao cô cũng quen biết cả biển người, chưa biết chừng lại là một người trong số đó.
Những hòa thượng đạo sĩ ở đây bắt đầu nghị luận.
“Rất giống bút tích thật, kinh văn ở mặt trên huyền diệu khó giải thích, mang đến cho tôi cảm giác phải suy luận.”
“Đúng vậy, quyển sách này ít nhất cũng đã ba ngàn năm tuổi, thật sự thần dị.”
“Nhưng nội dung trong đó hoàn toàn khác với Linh Bảo Kinh hiện đang được lưu truyền…”
Nếu quyển Linh Bảo Kinh này mới là bút tích thật thì những đạo sĩ hiện tu hành Linh Bảo Kinh sẽ rất xấu hổ.
Nói đến cũng khéo, nơi này thật sự có đạo sĩ của Linh Bảo Phái. Hắn lời ít ý nhiều lên tiếng: “Giả!”
“Nếu là giả thì cũng phải lấy ra chứng cứ chứng minh quyển Linh Bảo Kinh này là giả.”
Mọi người tranh cãi không dứt, bất luận là bên nào đều không thể đưa ra chứng cứ mang tính quyết định để thuyết phục đối phương.
Triệu Thiếu Minh nhìn về phía Dương Tam: “Dương đạo hữu cảm thấy thế nào?”
Dương Tam nhàn nhạt đáp: “Không biết, tôi chưa từng thấy qua bút tích thật.”
Triệu Thiếu Minh lộ ra biểu cảm thất vọng.
Khóe môi Dương Tam nhếch lên: “Tôi cảm thấy mấy người có tranh luận một hai năm nữa cũng vô dụng, chi bằng mời người khác làm chủ đi.”
Triệu Thiếu Hàng hỏi: “Còn có thể mời ai?”
Những người thuộc Phật giáo có tu vi cao ở Hoa Hạ đều đã được Triệu gia mời đến đây.
Dương Tam nâng chung trà lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là mời thần rồi, có thể mời đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn đến xem thử, ví dụ là Thập Nhị Kim Tiên.”
Mặt khác, trong số môn hạ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cô có quen hệ tốt nhất với Vi Hộ, nể mặt Vi Hộ, hẳn là cô có thể dễ dàng mời được Đạo Hành Thiên Tôn đến đây, đúng không?
Những người khác không nhịn được lau mồ hôi, hiển nhiên ai cũng cảm thấy suy nghĩ của Dương Tam thật kỳ lạ. Tuy rằng mọi người thường xuyên khai đàn thỉnh thần, nhưng cùng lắm chỉ có thể mời được những vị ở cấp bậc thần tướng, cấp bậc Kim Tiên này hẳn là chỉ có thể nằm mơ.
Dương Tam nhìn sắc mặt khổ sở của mọi người, bổ sung: “Nếu không mời được Thập Nhị Kim Tiên thì có thể thử mời mấy người Dương Tiễn xem sao.”
Dương Tiễn là mỹ nam tử nổi tiếng ở Thiên Đình, dung mạo tuấn mỹ, tính cách cũng dí dỏm hài hước. Dương Tam chơi rất thân với hắn.
Lúc trước Triệu Thiếu Minh từng bị mất mặt trước mặt Dương Tam, nghe cô nói chuyện bâng quơ như vậy bèn không nhịn được cười nhạo:
“Xem ra Dương đạo hữu có vẻ nắm rất chắc.”
Dương Tam nhìn về phía hắn nở nụ cười: “Thường thôi thường thôi.”
Triệu Thiếu Hàng liếc mắt nhìn em trai, vẻ mặt hòa ái, nói: “Vậy làm phiền Dương đạo hữu.”
Dương Tam ho khan một tiếng, nói: “Chỉ là muốn mời Vi Hộ đến, cần không ít nguyên liệu quý báu.”
Triệu Thiếu Hàng không chút do dự nói: “Triệu gia chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đạo hữu chuẩn bị đầy đủ.”
Những người khác nghe vậy cũng không khỏi dựng thẳng lỗ tai lên, định ghi nhớ tất cả, nói không chừng về sau còn có thể dùng được.
Dương Tam cười cười: “Cá Hoành hơn ngàn năm tuổi, cá châu loan, lĩnh hồ Dương Sơn, man man ở núi Sùng Ngô… Chỉ cần một trong số những thứ này là có thể mời được người đến đây.”
Cô liên tiếp nói ra vài nguyên liệu nấu ăn, dứt lời nước miếng như sắp chảy ra. Thật ra cô cũng không hề lừa gạt bọn họ, Vi Hộ cũng là đồ tham ăn giống cô, hai người thường xuyên trao đổi những món mỹ thực mà bản thân tâm đắc, mấy nguyên liệu này đều là món ăn mà Vi Hộ thích.
Sắc mặt người nhà họ Triệu cứng đờ, đó đều là dị thú trong truyền thuyết, bọn họ cũng chưa từng thấy qua, biết đi nơi nào tìm đây!
Liễu Giác cố nén ý cười trên mặt: Lấy quan hệ của sư muội với Vi Hộ, chỉ một câu đã có thể mời người đến. Những thứ kia rõ ràng đều là món mà sư muội thích ăn!
Triệu Thiếu Minh cố nén giận: “Dương đạo hữu đừng nên lấy chúng ta ra làm trò đùa.”
Thời buổi này, đúng là nói thật cũng chưa chắc có ai tin.
Dương Tam bĩu môi, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Các người cái gì cũng không có, còn muốn mời thần, thật là suy nghĩ kỳ lạ. Vậy thì miễn cưỡng lấy một con yêu quái hơn hai ngàn năm tuổi đi vậy.”
Bắc Bất Nhạc tò mò hỏi: “Tại sao lấy cái đó lại có thể mời được Vi Hộ thượng thần?”
Dương Tam nghiêm túc nói: “Vi Hộ ghét cái ác như kẻ thù, xem việc trấn áp tà ma là nhiệm vụ của bản thân, nếu có yêu tà xuất hiện, càng dễ dàng mời hắn ra.” Còn có thể là vì cái gì chứ, đương nhiên là vì ăn ngon rồi!
Những người khác liền bừng tỉnh.
Triệu gia lợi dụng Liên Hoa Công Đức Tháp kia mới có thể độ hóa được hai con yêu quái trên ngàn năm tuổi, nếu bây giờ lấy ra một con quả thật là muốn hút máu bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể không lấy ra.
Bọn họ lấy ra một con Cửu Vỹ Hồ, dung mạo diễm lệ, dáng người gợi cảm, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta thần hồn điên đảo.
Triệu Thiếu Hàng chỉ vào Cửu Vỹ Hồ đang bị giam giữ, nghiêm túc nói: “Lúc trước vì để trấn trụ yêu nghiệt này, Triệu gia chúng tôi đã hy sinh không ít đệ tử.”
Ánh mắt Dương Tam dừng lại trên người Cửu Vỹ Hồ, đôi mắt bởi vì khiếp sợ mà trừng to - Tiểu Mỹ, cô thế mà lưu lạc thành tay đấm của Triệu gia, quả thật khiến tôi vô cùng mất mặt!
Không sai, yêu quái mà Triệu gia lấy ra chính là tiểu đệ trước kia của Dương Tam - Cửu Vỹ Hồ Tiểu Mỹ của Thanh Khâu. Thật quá đáng, cô vất vả tìm kiếm đệ tử, thế mà còn bị thọc gậy bánh xe, thù này quyết không đội trời chung.
Khi Dương Tam tức giận, hậu quả thật sự vô cùng nghiêm trọng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo