Từ Xuân Thâm nói chuyện chậm rãi, âm thanh theo bản năng nhỏ nhẹ hơn không ít, để tránh ảnh hưởng đến Dương Tam - mặc dù hiệu quả cách âm của nhà anh không tệ, khả năng đánh thức cô ấy là cực kỳ nhỏ.
Đạo diễn Cung rất mau liền ý thức được điểm này: “Nhà cậu còn có người khác à?”
Từ Xuân Thâm ừ một tiếng: “Có người đang nghỉ ngơi.”
Đạo diễn Cung quả thật tò mò muốn chết, đề tài câu chuyện dần dần lệch hướng: “Tôi có quen người đó không? Là ai vậy? Khẳng định là con gái đi!”
Nếu là nam, làm sao Từ Xuân Thâm lại cẩn thận che chở đến vậy.
Từ Xuân Thâm lại không có ý muốn liên lụy Dương Tam, vô cùng bình tĩnh kéo câu chuyện về chủ đề ban đầu.
Đạo diễn Cung cuối cùng chỉ có thể hành quân lặng lẽ, hừ một tiếng: “Không nghĩ đến cậu cũng có thể phản bội hội độc thân của chúng ta, về sau tôi chỉ có thể một mình tự hát khúc ca độc thân thôi.”
Từ Xuân Thâm cúp điện thoại - yêu đương sao? Không, hai người bọn họ không phải là quan hệ đó, hơn nữa Dương Tam cũng không phải người cần phải giấu trong nhà để che chở bảo vệ.
Có lẽ là vì đêm khuya tĩnh lặng, cũng có lẽ là do lời nói của đạo diễn Cung đã gợi lên suy nghĩ, Từ Xuân Thâm không nhịn được tự hỏi rốt cuộc quan hệ giữa anh với Dương Tam là gì?
Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, có lẽ anh nên hỏi thử người khác một chút?
Chỉ là Từ Xuân Thâm cũng không có khả năng dò hỏi hội bạn thân, bằng không chỉ cần những người đó tinh ý một chút khẳng định sẽ tìm ra Dương Tam, nếu truyền ra một chút tiếng gió ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến Dương Tam. Không thể hỏi thăm bạn bè thân thiết vậy thì tham khảo ý kiến cư dân mạng?
Từ Xuân Thâm đã từng xem qua không ít blogger tư vấn tình cảm trên mạng. Vì thế anh lập tức mở máy tính ra, tìm kiếm vài weibo, cuối cùng chọn ra một blogger phân tích tình cảm, nhìn qua tác giả có vẻ là người nói có sách mách có chứng: Bắc Mỹ Từ Xuân Thâm.
Khi nhìn thấy cái tên này, khóe miệng anh không khỏi giật giật.
Anh mở hồ sơ ra, bắt đầu đánh chữ.
[Bắc Mỹ Từ Xuân Thâm:
Hiện tại tôi có chút bối rối, tôi có hảo cảm với một cô gái, nhưng lại không biết mối quan hệ giữa hai chúng tôi bây giờ là như thế nào…]
Từ Xuân Thâm viết mất hơn một giờ, trong quá trình đó không ngừng sửa chữa tẩy xóa, anh đăng ký một tài khoản khác, gửi nội dung đã viết qua. Nếu vị này không lựa chọn bản thảo của anh để phân tích thì mấy ngày nữa anh lại chọn một người khác vậy.
Từ Xuân Thâm nhìn tài khoản mới này không theo dõi một ai, cảm thấy có chút chướng mắt, liền bấm theo dõi Weibo của anh và Dương Tam.
Sau khi hoàn tất mọi việc, anh rời khỏi phòng, Dương Tam đã tỉnh giấc, đang ngồi trên sô pha. Cô vừa mới tỉnh ngủ nên dáng vẻ trông có chút ngốc nghếch, một vài sợi tóc lộn xộn xù lên đối lập với mầm xanh trên đỉnh đầu đang rủ xuống, hiếm khi mang đến cảm giác ngờ nghệch khó tả.
Quan sát kỹ hình như mầm xanh kia lại béo lên thì phải?
Từ Xuân Thâm đưa cho cô quả chu được đặt trên bàn, Dương Tam cắn một miếng, dưới tác dụng của mỹ thực, cô nhanh chóng khôi phục tinh thần.
Dương Tam cảm khái nói: “Tôi đã ngủ năm giờ liền, thật khó tin.”
Từ Xuân Thâm bất động thanh sắc hỏi: “Bình thường cô không ngủ sao?”
Dương Tam lắc đầu: “Không ngủ được.” Trừ phi đấu pháp thật sự quá mệt mỏi mới có thể ngủ một chút, hoặc là khi uống say. Chỉ là cảm giác vừa rồi, cô ngủ một giấc thật thoải mái, hơn nữa còn mang đến cho cô cảm giác như đã tu luyện mấy ngày.
Dương Tam vừa nghĩ đến điều này, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Nói như vậy, cô có thể vừa ngủ vừa tu luyện à, như thế thì quá tuyệt vời. Cô cảm thấy Từ Xuân Thâm quả thật là một bảo tàng, càng khai quật càng tìm được nhiều bảo vật quý giá. Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là không thể lập tức ăn anh vào bụng.
Dương Tam bắt đầu tự hỏi một vấn đề: Nếu không, cô đợi đến khi Từ Xuân Thâm hết dương thọ sẽ ăn anh? Dù sao nếu nhân loại không gặp kỳ ngộ gì, nhất định không thể sống quá một trăm năm. Thời gian một trăm năm đối với Yêu tộc cũng không tính là dài, cô có thể chờ!
Tay Từ Xuân Thâm cầm cây sáo, lại thổi lên khúc nhạc ấy, một lần nữa khiến Dương Tam chìm vào giấc ngủ.
Ngũ Trang Quan.
Trấn Nguyên Tử mở cửa phòng, nhìn đồng ruộng trống rỗng, suýt chút nữa không nhịn được mà ngất đi, thậm chí đôi tay còn có chút run rẩy. Cũng không thể trách Trấn Nguyên Tử sao lại thất thố như vậy. Loại quả mà hắn trồng, mấy tháng trước cuối cùng cũng có động tĩnh, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn, nó đã thành công nảy mầm, hắn vốn cho rằng mọi thứ đã phát triển theo hướng tốt đẹp. Nhưng điều khiến hắn không nghĩ đến chính là, hắn vừa đi vắng mấy ngày, thế mà không thấy quả kia đâu nữa!
Nhà của Trấn Nguyên Tử được bố trí không ít kết giới bảo hộ, dưới tình huống muốn mang quả kia đi mà không kinh động đến hắn là không thể nào.
Nhưng nó lại biến mất một cách vô thanh vô tức, giống như tự nó mọc cánh bay đi.
Trấn Nguyên Tử bấm ngón tay tính toán, sắc mặt bất giác trở nên có chút ngưng trọng: Lấy thực lực Địa Tiên chi tổ của hắn, thế mà lại không thể tính ra tung tích của quả kia.
Hắn liền nhìn lên bầu trời, có vài phần thương cảm: Có người ngăn cản hắn sao? Thật sự không thể nghịch thiên cải mệnh ư? Không còn biện pháp nào khác sao?
Trong lòng Trấn Nguyên Tử dường như xuất hiện một dự cảm không lành. Hắn đi vào, xem có thể phát hiện ra manh mối gì không. Cuối cùng hắn cũng tìm được chiếc Ipad ở mảnh đất bên cạnh, thứ này là do Liễu Giác mang từ nhân gian đến.
Dựa theo cách nói của Trấn Nguyên Tử, phải làm tốt công tác thai giáo, mới có thể dạy dỗ được nhân tài. Vì thế hắn liền để Liễu Giác tải không ít video gọi là âm nhạc, ngày thường sẽ bật một vài bài nhạc. Quả thật sau khi nghe nhạc, hạt giống cũng phát triển nhanh hơn một chút.
Hắn khom lưng cầm lấy Ipad, mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Ipad này. Sau khi khởi động máy, trên màn hình ngoài âm nhạc ra, còn có thêm một bộ phim hoạt hình: Nòng nọc con đi tìm mẹ.
Trấn Nguyên Tử bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo