Triệu gia nhìn tất cả mọi người bước vào trận pháp, không khỏi ném cho Liễu Giác một ánh mắt tán thưởng - Liễu đạo trưởng quả nhiên rất giữ chữ tín, thật đúng là đã dụ được tất cả mọi người vào bên trong.

Bắt Bất Nhạc thả lỏng cả thể xác và tinh thần để cảm thụ linh khí thuần túy, ông ta cảm thấy dường như bản thân trẻ ra không ít. Ông ta nghi hoặc hỏi:

“Triệu lão đầu, sao mấy người không tiến vào?”

Triệu Thiếu Minh lắc đầu: “Đối với chúng tôi mà nói, xác định Linh Bảo Kinh kia là thật hay giả mới là việc quan trọng nhất. Cơ duyên này, liền nhường cho các vị.”

Trong lòng hắn lại cười lạnh: Chỉ hy vọng sau khi kết thúc mấy người còn cười được.

Hắn đã nói như vậy, những người khác cũng không miễn cưỡng. Mọi người ai cũng không ghét bỏ bụi bặm trên mặt đất sẽ làm bẩn quần áo, nghiêm túc điều tức tu luyện, lợi dụng hoàn cảnh được trời cao ưu ái để nâng cao tu vi. Sau một nén nhang, vài người trong số đó kinh hỷ mở mắt ra - bọn họ phát hiện tu vi bình cảnh bị chững lại đã lâu tựa hồ có dấu hiệu đột phá.

Trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Quả nhiên không uổng công tham gia pháp hội năm nay!

Còn Dương Tam, làm bộ làm tịch tay vẽ bùa chú, miệng niệm vài câu chú ngữ, nhưng thực tế là đang tìm trò giết thời gian.

Hồ ly tinh Tiểu Mỹ cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác phù chú giam cầm trên người cô ấy cũng được Dương Tam giải trừ. Tâm tư Tiểu Mỹ thông minh, trước mặt người khác vẫn bày ra bộ dạng suy yếu, nhưng trên thực tế là đang lợi dụng linh khí xung quanh để chữa trị vết thương cho bản thân.

Liễu Giác là sư huynh có quan hệ tốt nhất với Dương Tam, Tiểu Mỹ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, chỉ là cô ấy học theo chủ tử nhà mình, giả bộ không quen biết - dù sao Liễu đại nhân cũng không có khả năng sẽ làm hại chủ tử nhà cô ấy.

Bất tri bất giác, hai canh giờ cứ như vậy trôi qua, ánh hoàng hôn chiếu lên núi Thất Long, mạ một tầng ánh sáng ấm áp.

Dương Tam quay đầu, tầm mắt cô và Liễu Giác chạm vào nhau, trao đổi ánh mắt thể hiện bọn họ đã hiểu rõ ý nhau, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

“Được rồi, hiện tại có thể bắt đầu.” Dương Tam đi đến giữa pháp đàn, nhét một viên đan dược vào trong miệng Tiểu Mỹ - đây chính là đan dược trị thương. Linh lực trong suốt ngưng kết thành một con dao nhỏ, cắt một đường nhỏ trên ngón tay Tiểu Mỹ, sau đó dùng bút lông chấm lên máu của cô ấy, viết một câu lên giấy vàng.

Vi Hộ, mau trả lại cánh phượng hoàng mà ngươi nợ ta!!!

Cô còn viết thêm mấy dấu chấm than phía sau, biểu đạt tâm trạng của bản thân.

Sau khi Dương Tam vẽ xong phù chú liền ném vào một chén nước sạch, phù chú lập tức tự bốc cháy. Nói ra cũng thật thần kỳ, sau khi phù chú cháy hết, nước trong chén vẫn trong veo như cũ, không lưu lại chút tro tàn.

Những hòa thượng và đạo sĩ đang tu luyện bất giác trừng to hai mắt, thu mọi lời nói và hành động của cô vào mắt, cân nhắc về sau sẽ học tập theo.

Trong lòng Dương Tam yên lặng nhớ lại những món mỹ thực mà cô đã từng ăn chung với Vi Hộ: Thỏ tai dài sốt cay, hươu Thục hấp muối, thịt hươu trắng xào…

Nếu Vi Hộ không xuất hiện, cô liền trực tiếp liệt kê một thực đơn toàn món ngon, cho hắn thèm chết!

Trong mắt người ngoài, mắt Dương Tam đang khép mắt, thần sắc chuyên chú, hiển nhiên đang hết sức nghiêm túc triệu mời thần linh, thậm chí trên vầng trán trắng nõn của cô mồ hôi không ngừng tuông ra, khiến ai cũng cảm thấy việc này hết sức khó khăn.

Triệu Thiếu Hàng và Triệu Thiếu Minh trao đổi với nhau ánh mắt tràn đầy vui sướng, bắt đầu niệm Kinh Phật, một tòa Kim Phật chậm rãi xuất hiện trên đầu bọn họ, khóe miệng Phật Tổ nở nụ cười như có như không, trong mắt lộ ra vẻ châm biếm nhàn nhạt. Sau lưng hắn là một tòa tháp kim quang lấp lánh.

“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, mau quy thuận ta.” Một đạo âm thanh to lớn vang lên.

Âm thanh kia phảng phất như vang lên trực tiếp trong đầu mọi người, mang theo sức thuyết phục cường đại, khiến người khác bất giác muốn quỳ lạy tỏ vẻ thuần phục.

Ở đây cũng có một vài người biết về Tà Thuật, thậm chí còn biết những tượng Phật quỷ dị độ hóa lòng người, nhìn thấy tình huống này liền vừa sợ vừa giận.

“Triệu lão đầu, ông dám!”

“Cư nhiên ông lại thông đồng với ngụy Phật!”

Dù là đệ tử Phật giáo hay Đạo giáo, ai ai cũng vô cùng căm phẫn.

Đến giờ phút này Triệu Thiếu Minh cũng không thèm che giấu, cười ha hả: “Là mấy người quá ngu xuẩn. Bất quá các người mặc dù ngu xuẩn nhưng ít nhiều gì cũng có chút thực lực, miễn cưỡng có thể trở thành đệ tử của Phật Tổ.”

“Tốt nhất các người đừng nên giãy giụa làm gì.”

Ngụy Phật bắt đầu niệm kinh, nội dung kinh thư này ngược lại với kinh văn chính gốc. Kinh văn chui vào tai mọi người, khiến bọn họ có cảm giác trong đầu như có máy khoan điện đang khuấy động, đồng thời âm thanh mê hoặc không ngừng vang lên:

[Thuần phục đi, chỉ cần thuần phục lập tức có thể kết thúc mọi thống khổ. Ta sẽ ban cho các ngươi thực lực cường đại, giúp các ngươi thành tiên thành Phật, trường sinh bất lão.]

Chỉ là tâm tính những người ở đây cứng cỏi hơn so với người bình thường một chút, cố nén đau đớn, không chịu thỏa hiệp. Chỉ là ai cũng không biết bọn họ có thể kiên trì trong bao lâu.

Dương Tam mở mắt ra, ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, giọng nói rất có khí phách.

“Mấy ngàn năm rồi, ngươi tới tới lui lui đều là những lời kịch này, không định sửa cũ thành mới, bắt kịp thời đại một chút à?”

“Đi cùng ngươi thì có gì tốt? Có bảo hiểm nhân thọ không? Có bảo hiểm thất nghiệp không? Có công ăn việc làm không? Cái gì cũng không có, còn không biết xấu hổ mà học đòi người ta bán hàng đa cấp!”

Cô nhìn Ngụy Phật kia đầy khinh bỉ, tiền lương mà cô cấp cho tiểu đệ còn nhiều hơn ấy chứ!

Triệu Thiếu Hàng khiếp sợ: “Cô, thế mà cô lại không có việc gì?” Bọn họ vốn cho rằng Dương Tam sẽ là người đầu tiên bị độ hóa, dù sao tất cả pháp lực của cô đều đã sử dụng để mời thần linh.

Cô búng tay một cái, những ngọn cây chỉ cao đến ngang hông trực tiếp cao vút lên, cành lá xanh phủ kín đỉnh đầu, những sợi cây Thanh Huy rủ xuống.

Những dây Thanh Huy chạm vào mọi người, những lời dụ hoặc tà ma kia liền biến mất, ai cũng không còn cảm thấy đau đầu nữa.

Dương Tam lộ ra nụ cười tươi rói, thanh âm nhẹ nhàng: “Sư huynh, còn chưa động thủ sao?”

Liễu Giác nhẹ nhàng cười: “Đây không phải là anh muốn cho cô cơ hội thể hiện hay sao?”

Cây liễu trên mặt đất vút tới, gắt gao bó trụ Liên Hoa Công Đức Tháp đang muốn bỏ trốn.

0.09705 sec| 2397.719 kb