Trù nghệ của Tiểu Mỹ tốt hơn rất nhiều so với Tiểu Kim hay Tiểu Hắc, chờ đến ngày trừ tịch, nhất định phải để cô ấy làm một bàn lớn thức ăn. Còn Hứa Giai Hâm, Dương Tam cho cô ấy nghỉ phép, về nhà ăn tết, sẵn tiện có chút thời gian đoàn tụ với gia đình.

Dương Tam vẫy vẫy tay bảo ba người bọn họ cứ ăn trước, sau đó tự mình chạy đến nhà Từ Xuân Thâm ăn cơm.

Cô bấm chuông cửa, lần này người ra mở cửa là Từ Xuân Thâm, dù sao tết nhất đến nơi Hà Nhất Phàm cũng cần được nghỉ ngơi.

Dương Tam đi vào nhà, cười tủm tỉm nói: “Tặng cho anh một kinh hỷ!”

Sau đó vẫy tay một phát, trên sàn nhà liền xuất hiện không ít động vật hoang dã, trong đó có vài loại Từ Xuân Thâm chưa từng nhìn thấy bao giờ. Những con vật này đều đã bị Dương Tam đánh đến hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn còn hơi thở.

Thế này thì kinh hỷ chỗ nào cơ chứ, rõ ràng là kinh hách thì đúng hơn!

Từ Xuân Thâm hỏi: “Cô muốn ăn món gì?”

Dương Tam không chút do dự nói: “Chúng ta ăn nướng BBQ đi! Như vậy nhanh hơn rất nhiều!”

Thịt nướng vàng ruộm, bề mặt không cần phết dầu vì khối thịt đã tiết ra một lớp mỡ tự nhiên. Gói lại bằng rau tươi vừa mới hái xuống, cắn một ngụm thì tuyệt vời biết bao! Không dầu không ngấy, bên cạnh đó rau giúp tăng thêm hương vị tươi ngon.

Dương Tam chỉ tưởng tượng một chút, liền cảm thấy bao nhiêu nước miếng đều đã chảy ra.

Từ Xuân Thâm gật đầu: “Được, vậy chúng ta ăn nướng BBQ!”

Nhà anh cũng không thiếu dụng cụ nướng BBQ.

Dương Tam giúp anh chuẩn bị các vật dụng dùng để nướng BBQ: “Anh đi ướp thịt đi! Mọi thứ còn lại cứ giao cho tôi.”

Cô dựng bếp nướng vô cùng thuần thục, lại cảm thấy có chút không hài lòng. Những giá nướng bằng sắt đó không xứng với nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy. Dương Tam liền từ bên trong vòng tay không gian lấy ra một cái giá nướng màu vàng rực. Năm đó Hoàng đế dùng thủ sơn chi đồng rèn Hiên Viên Kiếm, còn thừa mấy mảnh đều bị cô lấy đi làm giá nướng BBQ.

Cô cũng không nhớ rõ năm ấy những mảnh đồng kia là ai đưa cho cô. Đối với ký ức trước năm một trăm tuổi, cô không còn nhớ chút gì cả.

Lúc ấy sau khi Vi Hộ biết chuyện này, miệng thì nói cô phí phạm của trời, nhưng lại thỉnh thoảng mượn cô thứ này.

Còn về than, cô liền dùng gỗ sưa, sau đó dùng Thái Dương Chân Hỏa đốt thành than củi.

Dương Tam mang đến không ít thịt, Từ Xuân Thâm không thể nướng hết toàn bộ, liền cất một phần vào trong tủ lạnh.

Từ Xuân Thâm ở trong phòng bếp. Dương Tam ỷ vào bản thân có pháp thuật , rất nhanh liền chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, sau đó cô vừa gặm quả chu vừa chờ đợi Từ Xuân Thâm.

Tiếng chuông cửa chợt vang lên, Dương Tam đi ra mở cửa, đó là một cô gái nhỏ có ngoại hình ngọt ngào, cao khoảng một mét rưỡi. Sau khi cô ấy nhìn thấy Dương Tam lập tức mở to hai mắt đầy kinh ngạc, lui về phía sau một bước, nhìn lại số nhà, có chút chần chờ:

“Đúng là nhà Thâm ca mà.”

Dương Tam bình tĩnh nói: “Cô tìm Từ Xuân Thâm? Anh ấy đang ở trong bếp nấu cơm.”

Cô gái nhỏ suýt chút nữa thì bị sặc nước bọt: “Nấu, nấu cơm?”

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Dương Tam, ánh mắt không ác ý, chỉ là tràn đầy vẻ tò mò.

“Hôm nay là lễ trừ tịch, cô với Thâm ca cùng nhau ăn cơm sao?”

Dương Tam gật gật đầu, hôm nay Từ Xuân Thâm sẽ làm cho cô một bữa tiệc thật lớn.

Cô bé Lộ Giai Vũ hít một ngụm khí lạnh, biểu cảm có chút hoảng hốt: “Tôi biết rồi.”

Cô ấy vội vàng nói: “Tôi là em họ của Thâm ca - tên Lộ Giai Vũ, cô của tôi bảo tôi đến xem tình hình hiện tại của anh ấy, thuận tiện đưa một chút đồ ăn.”

Sau đó cô ấy đặt đồ vật ở cửa ra vào, thật cẩn thận ló đầu nhìn vào bên trong, nhìn thấy Từ Xuân Thâm đang ở trong bếp, nhanh chóng rụt đầu lại. Không nghĩ đến sau khi Thâm ca yêu đương, phong cách đều thay đổi, còn sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm, quả thật làm thay đổi ấn tượng trước kia của cô ấy đối với anh.

Cô ấy không thể không cảm khái: Sức mạnh của tình yêu quả thật khủng khiếp.

“Không quấy rầy hai người nữa, hai người ăn tết vui vẻ. Tôi đi trước đây.”

Sau đó không chờ Dương Tam lên tiếng, Lộ Giai Vũ đã vô cùng tự giác đóng cửa lại, như sấm rền gió cuốn mà chạy lấy người.

Đợi đến khi cửa đóng chặt, Lộ Giai Vũ không nhịn được kích động gõ bàn phím điện thoại di động nhắn tin: Cô ơi! Thâm ca có bạn gái! Anh ấy còn ăn tết cùng bạn gái! Bạn gái của anh ấy rất xinh đẹp! Cô không cần gấp gáp sắp xếp cho Thâm ca đi xem mắt nữa!

Kích động qua đi, Lộ Giai Vũ chợt phản ứng lại: Bạn gái của Thâm ca không phải là Dương Tam sao?

Lúc trước cô ấy đã xem qua chương trình kia vài lần, biết được Dương Tam bản lĩnh bất phàm. Lộ Giai Vũ yên lặng tìm kiếm Weibo của Dương Tam, phát hiện cô vẫn chỉ theo dõi duy nhất một người, quả thật đến mức không cho người ta đường sống. Sau đó Lộ Giai Vũ chú ý có mấy tài khoản theo dõi Dương Tam, trừ bỏ những minh tinh kia ra, còn có Bắc Bất Nhạc, Lư Thanh, Cảnh đạo trưởng, Minh Tĩnh thần tăng…

Một chuỗi lão đại này khiến Lộ Giai Vũ run lên bần bật, càng khiến cô ấy khiếp sợ hơn chính là Dương Tam thế mà không theo dõi lại bất cứ ai. Cô bạn gái này của Thâm ca thật sự quá trâu bò!

Sắc mặt cô ấy trở nên có chút cổ quái pha lẫn chút bát quái: Bạn gái của Thâm ca bói toán lợi hại như vậy, nếu Thâm ca có dấu hiệu ngoại tình thì chẳng phải một giây sau liền bại lộ hay sao.

Chờ sau khi Từ Xuân Thâm bày biện những miếng thịt được tẩm ướp một cách chỉnh tề, Dương Tam mới nói lại với anh chuyện em họ anh vừa đến tìm.

“Tôi biết rồi.”

Nội tâm anh lại không thể bình tĩnh một chút nào, anh hiểu rất rõ Lộ Giai Vũ, con bé là một người rất hấp tấp. Con bé đã biết thì chẳng khác nào cả nhà anh đều biết.

Từ Xuân Thâm chợt có chút đau đầu, anh vừa nâng mắt, trông thấy Dương Tam nhìn thức ăn trên bàn với ánh mắt đầy mong đợi, tay bắt đầu tự giác đặt thịt lên vỉ nướng. Khi nướng thịt anh mới phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng.

“Cái vỉ nướng này hình như không phải của nhà tôi.”

Dương Tam đang lén lút bỏ thêm than để thịt chín nhanh hơn.

“Đúng vậy, chiếc vỉ này được đúc từ đầu sơn chi đồng.”

Từ Xuân Thâm học lịch sử không tệ, rất nhanh liền nghĩ đến ba chữ Hiên Viên Kiếm. Khóe miệng anh giật giật, chỉ sợ đây là giá nướng sang quý nhất từ trước đến nay.

Dương Tam chỉ tiện tay đã có thể lấy ra mấy thứ này, chứng tỏ cô ấy không phải là yêu quái bình thường.

Anh chợt bật cười, bất luận cô có thân phận gì, thì Dương Tam mà anh quen biết vẫn là một cô gái luôn chực chờ bên cạnh để được ăn

Anh cúi đầu thoáng nhìn thấy thịt đã chín, bèn dùng đũa gắp lên, dùng rau gói lại, đưa đến bên miệng Dương Tam.

Dương Tam vô cùng tự nhiên một ngụm ăn vào miệng, có người đút thì cô không cần phải động tay động chân. Hơn nữa Từ Xuân Thâm bận đút cho cô, sẽ không rảnh tay để ăn, cô có thể ăn nhiều hơn một chút.

Cô yên lặng tự khen bản thân mình thật cơ trí!

0.09405 sec| 2406.039 kb