Chẳng mấy chốc đã đến thời điểm diễn ra pháp hội, địa điểm tổ chức là ở thủ đô. Thời gian là ngày hai mươi tư tháng một, ngày 2 tháng 2 là đêm giao thừa.
Dương Tam thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát. Cuộc tranh tài xoay Rubik toàn quốc sẽ diễn ra vào ngày mười lăm tháng một, cô sẽ đến sớm để có thể xem Tiểu Hắc thi đấu. Gần đến tết, số lượng các vụ án ngày càng gia tăng, vì vậy Hứa Giai Hâm sẽ không đi cùng Dương Tam mà ở lại thành phố R.
Về phần Chu thiếu kia cũng rất biết chơi, trong lúc huấn luyện cũng không quên mở một phòng phát sóng trực tiếp. Mỗi ngày phát trực tiếp Tiểu Hắc hơn nửa giờ để hút fan.
Một chú gấu ngựa không chỉ biết chơi Rubik mà còn có thể bắt chước được tiếng của nhiều loại động vật khác rất nhanh liền trở thành một hiện tượng mạng, thậm chí số lượng fan trên Weibo của nó cũng đã tăng lên mấy chục vạn.
Mỗi lần tùy tiện đăng ảnh lên, đều thu hút một đám fan gấu đến liếm màn hình. Có không ít người còn ước lượng giá trị con người của Tiểu Hắc, tuy nói vậy có hơi quá nhưng phần lớn quần chúng đều cho rằng ít nhất cũng phải hơn một trăm triệu.
Chu thiếu không thiếu tiền, lợi nhuận của việc phát sóng trực tiếp đều chuyển vào trong thẻ của Tiểu Hắc. Chỉ dựa vào điểm này, thái độ của Dương Tam đối với Chu thiếu cũng tốt lên không ít. Nhìn trạng thái của Tiểu Hắc trên sóng livestream liền có thể nhận ra nó được bồi dưỡng rất tỉ mỉ, da lông cũng được chăm sóc cẩn thận, mượt mà sáng bóng.
Sau khi biết cô muốn đến thủ đô, Chu thiếu vỗ ngực tỏ vẻ sẽ giúp cô đặt khách sạn tốt nhất.
Có ánh mắt, có tiền đồ.
Khi Tiểu Hắc biết được Dương Tam muốn đến xem nó thi đấu thì vô cùng hưng phấn, lúc huấn luyện trạng thái cũng tốt lên không ít.
Chu thiếu không nhịn được nói: “Tiểu Hắc à, cậu xem ở chỗ tôi ăn ngon ở tốt, đại ngộ hẳn là không kém đi? Cậu có hứng thú bỏ nhà đến đây hay không?”
Tiểu Hắc mở to mắt nhìn hắn, yên lặng gặm trái cây. Hắn tốt thì có tốt, nhưng có thể dạy nó tu luyện ư?
Khóe miệng Chu thiếu giật giật, hắn đây là đang bị khinh thường à? Dù sao hắn cũng chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, có thể thành công là chuyện tốt, không thể cũng chẳng sao. Trong khoảng thời gian này cũng có nhiều người đánh chủ ý lên Tiểu Hắc, cơ bản đều bị Chu thiếu đánh trở về.
Chờ sau khi kết thúc buổi huấn luyện, hắn để bảo an đưa Tiểu Hắc về biệt thự. Lúc trước hắn vốn muốn sắp xếp cho Tiểu Hắc ở khách sạn, kết quả không biết tại sao tin tức lại bị lộ ra ngoài, không ít fan gấu chạy đến xem, tạo nên tình huống khó xử. Cuối cùng Chu thiếu liền để Tiểu Hắc ở tại một biệt thự của nhà họ Chu ở thủ đô.
Biệt thự này được trang bị rất đầy đủ. Tiểu Hắc cởi quần áo, chuẩn bị bước vào nhà tắm để tắm rửa. Làm một chú gấu ngựa sạch sẽ, mỗi ngày nó đều cọ rửa để bản thân trở nên thơm tho, mềm mại.
Khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, có hai người từ dưới gầm giường chui ra, trong tay còn mang theo súng. Hai người này được thuê đến để bắt Tiểu Hắc, hiện tại giá trị con người của Tiểu Hắc không hề thấp, một vài phú thương thậm chí còn cảm thấy nuôi một con gấu ngựa trông rất oai và hãnh diện nên càng muốn có được Tiểu Hắc. Nếu không phải Dương Tam không chịu bán, có người còn nguyện ý mua với giá vài trăm triệu nữa kìa.
Hai người này thân thủ bất phàm, bọn họ vốn dĩ là lính đánh thuê. Trước đó bọn họ đã tránh được camera theo dõi, thuận lợi vào phòng Tiểu Hắc, hơn nữa còn trốn dưới gầm giường, chờ đợi Tiểu Hắc trở về.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, vô cùng ăn ý phân chia nhiệm vụ; một người ngồi xổm canh giữ ở cửa phòng tắm, một người trốn dưới gầm bàn, chuẩn bị sẵn sàng bắn thuốc gây mê về phía Tiểu Hắc rồi mang nó đi. Hàm lượng thuốc mê bọn họ chuẩn bị không tính là thấp, đã được thử nghiệm rất nhiều lần, chỉ cần một phần ba chỗ này cũng có thể khiến một con gấu ngựa bình thường ngã xuống trong vòng năm giây.
Khi cửa phòng tắm mở ra, bọn họ liền trực tiếp động thủ.
Tiểu Hắc giống như đã biết trước, trực tiếp lăn một vòng, tránh được hai mũi thuốc gây mê kia, động tác linh hoạt hoàn toàn đối lập với dáng người cao lớn.
Hai tên lính đánh thuê đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nhưng hành động lại không chậm đi, chuẩn bị tinh thần để có thể gây mê Tiểu Hắc bất kỳ lúc nào. Chỉ là không chờ bọn họ hành động đã bị một đạo thiên lôi trực tiếp bổ xuống người, khiến cả người bọn họ tê liệt, súng trong tay liền rơi xuống mặt đất.
Tiểu Hắc bĩu môi, vươn tay gấu ra từ phía sau lưng hai người bọn họ hung hăng đánh một trận, đảm bảo bọn họ hôn mê đến không thể hôn mê hơn nữa.
Nó lắc đầu, trong khoảng thời gian ở thủ đô này nó gặp được rất nhiều tên trộm, hai người hôm nay cũng có chút lợi hại hơn so với mấy hôm trước.
Tiểu Hắc bắt đầu lục soát, lấy hết tất cả đồ vật đáng giá trên người bọn họ. Đáng tiếc hai người này cũng chẳng mang theo đồ vật đáng giá gì cả, nó tìm nửa ngày cũng chỉ thấy một cái nhẫn, cái này bán được nhiều nhất cũng chỉ được mấy vạn tệ.
Quỷ nghèo!
Tiểu Hắc rất bất mãn với hai người này. Tên trộm hai ngày trước trên người còn có một thỏi vàng!
Tiểu Hắc vô cùng không vui, suy nghĩ chốc lát liền lấy camera ra chụp lại hình ảnh hai người này không mặc quần áo. Tiểu Hắc quyết định, nếu bọn họ không đưa tiền cho nó thì nó sẽ đăng mấy tấm hình này lên mạng!
Sau khi thành công tống tiền mấy tên trộm trước đó, Tiểu Hắc cũng dần có chút trong danh tiếng trong vòng này. Con gấu ngựa này nhìn qua có vẻ hiền lành, nhưng thật ra lại rất âm hiểm, thậm chí còn dùng ảnh chụp bất nhã để uy hiếp người khác, nó thành tinh rồi! Hành động này của nó rõ ràng là trái pháp luật!
Chính vì vậy, khi Dương Tam đến thủ đô gặp mặt Tiểu Hắc.
Đầu tiên Tiểu Hắc lộ ra nụ cười hiền lành, sau đó đem một tấm thẻ đưa cho Dương Tam.
Dương Tam kiểm tra một chút, sau đó bị chấn kinh một phen - trong khoảng thời gian này Tiểu Hắc thế mà còn kiếm được nhiều tiền hơn cả cô! Phải biết rằng cô vừa bẫy được của Cố gia một ngàn năm trăm vạn cơ.
Sau khi dò hỏi, cô mới biết trong khoảng thời gian này Tiểu Hắc đã học cách dùng ảnh khiếm nhã tống tiền tên trộm.
Dương Tam không khỏi cảm khái: Thật đúng là trò giỏi hơn thầy!
Cô thua rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo