Đạo diễn Cung bảo nhân viên trang điểm chuẩn bị cho Dương Tam một chút; kết quả, bề ngoài của cô vốn rất trẻ trung, sau khi thay đổi một chút, nếu nói cô chỉ khoảng 15, 16 tuổi e là cũng chẳng có mấy ai hoài nghi. Về phần Từ Xuân Thâm, phong cách trang điểm của anh lại thiên về thành thục u sầu, nhìn qua đã hơn ba mươi tuổi.

Hai người đứng trước mặt đạo diễn Cung, đôi mắt hắn liền phát sáng: “Rất tốt, quả nhiên rất có cảm giác cha con.”

Dương Tam liếc mắt nhìn Từ Xuân Thâm một cái: “Nhưng tôi sẽ không gọi anh ấy là ba đâu.”

Đạo diễn Cung không để bụng, xua xua tay: “Không có việc gì, đến lúc đó có thể lồng tiếng.”

Vai diễn của Dương Tam đa số đều là hồi ức, lời thoại chẳng có bao nhiêu. Cảnh quay nhiều nhất chính là lúc cô vẽ tranh.

Cái này Dương Tam rất am hiểu nha! Cô thậm chí còn tỏ vẻ bản thân mình không cần dùng thế thân, khả năng hội họa thượng thừa của cô đã đủ dùng rồi!

Sau đó, mọi người đều… nhìn lá bùa cô vừa vẽ kia, không ai có thể xem hiểu cả.

Đạo diễn Cung lau mồ hôi, quyết định chờ đến lúc biên tập hậu kỳ sẽ cắt nối lại, thay bằng một bức tranh khác.

Sau khi Dương Tam hoàn thành bức tranh thì cảnh này cũng xem như diễn một lần liền qua. Cô cảm thấy đóng phim hình như cũng không khó như trong tưởng tượng, còn rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên, cô lại không hề biết, đạo diễn Cung bởi vì thông cảm cô không có kinh nghiệm nên khi quay đã rất tận lực.

Sau khi kết thúc cảnh quay, đúng lúc nhà sản xuất cũng đến trường quay, biết được việc này liền rất tích cực lại đây dò hỏi: “Không biết Dương tiểu thư có nguyện ý bán bức tranh kia cho tôi không?”

Dương Tam hỏi: “Ông định ra giá bao nhiêu?”

Nhà sản xuất nói: “Mười vạn đi.”

Dương Tam lập tức nói: “Được, hiện tại nó là của ông.” Trong mắt cô còn có chút tán thưởng:

“Không tồi, ông rất có mắt nhìn.”

Hừ, mấy người trong đoàn làm phim kia đều không có ánh mắt, cư nhiên cảm thấy cô vẽ nguệch ngoạc, hoàn toàn không biết thưởng thức cái gọi là nghệ thuật.

Nhà làm phim trực tiếp để trợ lý của hắn đóng gói bức tranh kia đem về, đồng thời đưa một tờ chi phiếu cho Dương Tam.

Từ Xuân Thâm cùng nhà sản xuất cũng xem như có quen biết, bưng một ly trà qua, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn mua tranh vậy?”

Nhà sản xuất nói: “Tôi đã nghe đạo diễn Cung nói vị này chính là đại sư, rất có bản lĩnh. Những người đó thật không có kiến thức, rõ ràng đại sư đang vẽ phù chú trừ tà, đến lúc đó tôi sẽ treo trong nhà để trấn tà.”

Từ Xuân Thâm trầm mặc, đôi khi trong cuộc sống này, chúng ta cần những lời nói dối đầy thiện ý.

“Anh nói gì với nhà làm phim vậy?” Dương Tam nhìn thấy Từ Xuân Thâm lại đây liền hỏi.

Từ Xuân Thâm ho khan một tiếng: “Không có gì, chúng tôi vừa mới thảo luận một chút về bức tranh mà cô vẽ.”

Dương Tam tràn đầy tự tin: “Ánh mắt hắn không tồi.”

Cô nhớ hạt giống đã được trồng từ mấy ngày trước, thúc giục nói: “Đi, chúng ta đi nhìn xem rau dưa khi nào thì ăn được.”

Lần này cô trồng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có thể nếm một chút thức ăn tươi mới mà thôi.

Từ Xuân Thâm cùng cô đi đến chỗ đất trồng rau, dù sao chỗ rau dưa này cũng là do anh chăm sóc, mà đối với anh việc gieo trồng lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Bởi vì đang vào mùa đông nên thức ăn đều được mua từ bên ngoài, chỗ trồng rau lại không có người trông giữ, do đó ngày thường Hứa Giai Hâm sẽ hỗ trợ chăm sóc, để tránh có người lén lút trộm thức ăn.

Dương Tam nhìn rau dưa xanh tươi mơn mởn, quyết định: “Chờ đến khi kết thúc các cảnh quay, chúng ta làm một nồi lẩu đi! Chúng ta hái rau cải nhúng lẩu!” Mùa này ăn lẩu là thoải mái nhất.

Cô quay đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Từ Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm rũ mắt đáp: “Được thôi.”

Tại một tòa dinh thự cổ xưa, một đám người quay xung quanh một quyển sách, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng và tham lam.

“Đây là quyển bí tịch kia của Dương Tam sao?”

“Nhưng tôi thấy nó chẳng có gì đặc biệt cả, ngay cả bìa quyển sách cũng không có.”

“Tôi tùy tiện mua vài ba quyển vở còn tốt hơn thế này.”

Thiếu nữ áo đỏ gật gật đầu: “Người nọ lấy của chúng ta hơn hai mươi vạn mới bằng lòng bán quyển sách này cho chúng ta.”

Gia chủ Cố gia là người lớn tuổi nhất, ho khan một tiếng, thần sắc ngưng trọng: “Quyển sách này, hẳn là có chỗ hơn người.”

Hắn lấy ra một lá bùa, trực tiếp ném qua. Phù chú tự động bốc cháy, rất nhanh liền cháy thành tro tàn, nhưng Vô Tự Thiên Thư kia lại lông tóc vô thương. Nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt mọi người ở đây không khỏi sáng lên.

Kế tiếp mọi người thay nhau thử nghiệm, phát hiện quyển sách này nước lửa bất xâm, thậm chí còn không thể viết chữ lên trên mặt sách, điểm thần dị này hoàn toàn xứng đáng với giá cả của nó. Chỉ là bọn hắn lao lực tâm tư, cũng không thể thành công hóa giải bí mật của quyển Vô Tự Thiên Thư này.

“Các người nói xem, có phải nội dung đã bị chú ngữ che giấu hay không?”

“Khả năng đã được áp dụng phù chú ẩn thân.”

Một vài người đưa ra suy nghĩ của riêng mình.

Hiện tại Cố gia hoàn toàn không suy nghĩ đến những mặt khác.

Sau khi dùng khí lực vô cùng lớn xoá sạch phù chú ẩn thân trên quyển sách, suốt cả một ngày đông lạnh lẽo đám người Cố gia lăn lộn đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi cuối cùng cũng đã nhìn thấy hy vọng, thậm chí có người còn vui sướng đến rơi lệ.

Chỉ là khi bọn hắn mở trang đầu tiên ra, sắc mặt liền cứng lại.

Trang đầu tiên viết: Cua lột sốt cam.

Nguyên liệu yêu cầu: Cam Dao Trì ngàn năm kết trái một lần, cua lớn Tây Hải, hoa quế cung Quảng Hàn.

Cách làm:…

Từ từ, bí tịch lợi hại kia đâu? Sao lại thành thực đơn thế này? Hơn nữa, những nguyên liệu kia là cái quái gì thế, trên đời này sao có thể tồn tại những thứ như vậy cơ chứ?

Ánh mắt gia chủ Cố gia đăm đăm, sau đó chợt nói năng rất có khí phách.

“Ta hiểu rồi! Sư môn của Dương Tam vì muốn tránh để bí tịch rơi vào tay người khác nên đã dùng ký hiệu mà chỉ bọn họ xem mới hiểu.”

“Thuật pháp tuyệt học chân chính kia, nhất định giấu đâu đó trong quyển thực đơn này.”

“Sư môn của cô ta đúng thật là gian trá.”

0.03608 sec| 2427.82 kb