Dương Tam trở về phòng riêng, hiện tại vẫn là nửa đêm, không gian bên ngoài cửa sổ vẫn chìm trong bóng tối. Căn phòng này cũng không có gì khác với trước đó. Nhưng Dương Tam lại nhận ra có một hơi thở xa lạ, chứng tỏ có kẻ khác đã từng vào đây.
Cô trực tiếp bấm đốt ngón tay, rên một tiếng: “Mình mất nhiều thời gian ngốc ở bên kia như vậy, đến bây giờ bọn họ mới đắc thủ, hành động cũng thật kém cỏi quá đi mất.”
Cô lấy cái gối ra, quyển thực đơn vốn được đặt bên dưới đã biến mất.
Dương Tam liền ngồi xuống giường.
Hứa Giai Hâm hỏi: “Sư phụ, sao cô lại muốn bọn họ mang thực đơn kia đi?” Trong nhà không có ai là không biết, cái gọi là Vô Tự Thiên Thư kia thật ra chính là quyển thực đơn mà Dương Tam ghi chép lại.
Con ngươi màu xanh biếc của Dương Tam ẩn chứa ý cười sung sướng, giống như ánh sao đêm trên mặt hồ, cô nói với giọng điệu vô cùng hợp tình hợp lý:
“Bởi vì tôi cần tiền nha!”
“Dù sao, bất kể quyển thực đơn kia bị đưa đến nơi nào, tôi đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Đến lúc đó trực tiếp đến cửa cướp lại là được.”
Ý cười bên môi cô giảo hoạt như tiểu hồ ly: “Dám trộm bí tịch tu tiên của sư môn tôi, đương nhiên sẽ phải trả cái giá thật đắt.”
Hứa Giai Hâm xấu hổ, cái này đại khái gọi là thả cần câu, câu cá lớn đi!
Sư phụ của cô ấy vì kiếm tiền cũng thật liều mạng.
Vì muốn quyển thực đơn này phát huy tác dụng tối đa, Dương Tam đã ngây người trong đoàn làm phim mất mấy ngày để quyển thực đơn kia có thể thuận lợi được đưa ra ngoài.
Đã nhiều ngày nay, Minh Khâm đều ở trong phòng, nỗ lực vẽ tranh. Từ sọt giấy đổ đi mỗi ngày của hắn có thể thấy, trình độ của hắn đã giảm đi rất nhiều, giống như đã mất đi linh cảm.
Trong đó, người có tâm tình tốt nhất không thể nghi ngờ chính là đạo diễn, rốt cuộc hắn không cần giả bộ thích Minh Khâm nữa.
Trong đoàn phim, địa vị của Dương Tam là đặc biệt nhất. Tuy rằng cô không phải minh tinh hạng nhất như Từ Xuân Thâm, nhưng bất luận đi đến nơi nào cũng đều có thể hưởng thụ đãi ngộ không hề thua kém các đại minh tinh khác. Cô ngồi trên ghế, không chỉ có một em gái chuẩn bị đồ ăn, cắt gọt trái cây cho cô, còn có người hỗ trợ chắn gió, sợ gió lạnh ảnh hưởng đến cô.
Dương Tam nhìn Từ Xuân Thâm một giây trước vẫn còn là một vị tiên nhân đạm nhiên xuất trần, một giây sau liền như bị bóng đè dáng vẻ vô cùng thống khổ, không thể không cảm khái khả năng diễn xuất của đối phương.
Kỹ thuật diễn xuất của Từ Xuân Thâm đúng thật là không có gì phải bàn cãi, chỉ cần là những cảnh một mình anh độc diễn, cơ bản một lần đều thông qua. Nếu NG thì hầu như đều là do diễn xuất của bạn diễn có vấn đề. Một diễn viên ưu tú là người có bản lĩnh kéo người khác nhập diễn, bởi vậy mà bạn diễn chung với anh cũng có rất ít người bị NG.
Dựa theo tiến độ này, chỉ cần nửa tháng nữa là bộ phim có thể đóng máy.
Chỉ là…
Sau khi đạo diễn Cung hoàn tất một cảnh quay liền đi nghe một cuộc điện thoại, tiếp đến thì vẻ mặt vô cùng mất hứng.
Mấy ngày nay cô được hầu hạ ăn no uống tốt, cũng có một phần công lao của vị đạo diễn này, vì thế Dương Tam thuận miệng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
Đạo diễn Cung thở dài, “Người đảm nhận vai diễn con gái của Từ Xuân Thâm là Vương Kiều bị bắt quả tang đang hút thuôc phiện, đã bị tạm giữ. Mấy cảnh có sự xuất hiện của cô ta đều phải quay lại một lần nữa.”
Tuy rằng cảnh phim có sự xuất hiện của Vương Kiều cũng không nhiều lắm, muốn quay lại một lần nữa cũng chẳng sao. Nhưng trong chốc lát muốn tìm được một nữ diễn viên phù hợp lại không hề dễ dàng. Nhưng nếu thiếu nhân vật này, sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của nam chính, không thể không có.
Khi đạo diễn Cung nhận được tin tức này, quả thật là tức giận đến muốn nổ tung, nhưng lại không thể làm được gì. Hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân, hiện tại tin tức này lộ ra ngoài còn tốt hơn nhiều so với lúc phim đang công chiếu mới lộ ra, tốt xấu gì vẫn còn đường sống.
Hắn sốt ruột, bất giác đưa tay lên giật mạnh chòm râu, khiến bản thân hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Dương Tam đang ở bên cạnh gặm cánh gà ngâm ớt, ánh mắt sáng rực lên - thành thật mà nói thì hình tượng của Dương Tam cũng rất phù hợp với nhân vật kia.
Không, nói đúng ra, thậm chí còn phù hợp hơn nữ diễn viên kia, đặc biệt là thần thái ngước mắt không thèm để ý kia.
Đạo diễn Cung chợt nhớ đến, lúc trước khi hắn lướt Weibo, hình như có bình luận rằng Từ Xuân Thâm và Dương Tam giống cha con.
Hắn ho khan một tiếng, đi đến trước mặt Dương Tam, bày ra dáng vẻ tươi cười:
“Dương Tam, cô có hứng thú đóng phim không?”
Dương Tam cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không có hứng thú.”
Đạo diễn Cung: Tan nát tâm hồn.
Cuối cùng Dương Tam vẫn đồng ý với lời đề nghị đạo diễn Cung, một mặt là xem xét đến thù lao mà đạo diễn Cung trả, mặt khác là bởi vì Từ Xuân Thâm đã hứa hẹn trong khoảng thời gian này sẽ chăm chỉ trồng rau cho cô.
Dương Tam liền lấy hạt giống trong không gian ra, khoảng thời gian đóng phim này cũng đủ trồng được một vụ rau xanh, dù sao trong tay cô vẫn còn cam lộ mà lúc trước sư huynh lừa được từ Triệu gia.
Sau khi đạo diễn Cung biết việc này, liền vỗ vai Từ Xuân Thâm, vô cùng chân thành nói: “Anh em tốt!”
Theo như hắn thấy thì Từ Xuân Thâm đã vì tác phẩm này mà hy sinh cả cái tôi.
Hắn nắm chặt thời gian quay hết các phân cảnh khác, thuận tiện đưa kịch bản cho Dương Tam xem qua một chút.
Chủ đề của bộ phim điện ảnh lần này vừa nói về tình thân vừa đề cập đến các vấn đề xã hội - bạo lực học đường. Nam chính bởi vì cái chết của con gái mà vẫn luôn nản lòng thoái chí, ẩn cư nơi núi sâu rừng già. Sau khi sửa sang lại bức tranh mà con gái mình vẽ, nhìn ra chân tướng mà con gái mình tự sát, từ đó bắt đầu những câu chuyện xưa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo