Ánh mắt Minh Khâm dừng trên đôi mắt đẫm lệ của bạn gái có chút không đành lòng, nhưng hắn càng không đành lòng để tương lai của bản thân như bụi bặm phủ trên Thái Sơn, lau mãi không sạch.

Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt chỉ còn lại sự lãnh khốc: “Từ sau khi biết cô ta giết nhiều người như vậy, tình cảm của chúng tôi đã kết thúc.”

“Tôi hy vọng từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến cô ta nữa.”

“Ha ha ha…” Ngược lại, Hiểu Dung lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười này so với khóc càng khó coi hơn.

“Tôi sớm nên biết rõ, người mà anh yêu nhất chỉ có chính bản thân anh mà thôi.” Cô ta si ngốc nhìn Minh Khâm, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Bất chợt, cô ta giống như chim nhỏ lao về phía Minh Khâm, gương mặt hiện lên thần sắc quyết tuyệt với ý đồ muốn đồng quy vu tận với hắn.

Cuối cùng nữ quỷ Hiểu Dung cũng không thành công giết được người đàn ông mà cô ta yêu nhất, dù sao quỷ sai cũng không phải ăn chay. Chỉ là dưới ảnh hưởng của một số nhân tố ngẫu nhiên, động tác ngăn cản của quỷ sai bị chậm mất vài giây, không chỉ khiến Minh Khâm suýt bị bóp chết mà còn bị hút đi không ít sinh khí, sắc mặt trắng bệch.

Kết cục, Hiểu Dung bị quỷ sai mang đi, cô ta sẽ phải trả giá thật vì những gì cô ta đã làm.

Còn Minh Khâm, tuy hiện giờ vẫn giữ được tính mạng, nhưng không chỉ hình tượng thâm tình bị chính hắn đánh vỡ mà còn để lại bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng, chỉ sợ về sau không dám yêu đương gì nữa.

“Tôi cảm thấy, vẫn có chút tiện nghi cho hắn.” Dương Tam uống trà do Từ Xuân Thâm pha, nhíu mày nói. Tuy rằng Minh Khâm chưa từng hại người, nhưng hắn lại là kẻ trăng hoa, có rất nhiều cô gái vì hắn mà dính phải tai họa.

Từ Xuân Thâm nói: “Về sau, sợ rằng hắn ở trong giới hội họa sẽ mờ nhạt giữa biển người mênh mông.”

Dương Tam nghi ngờ nhìn về phía Từ Xuân Thâm, mầm cây đang rũ xuống nháy mắt cũng ngẩng lên.

Từ Xuân Thâm cười cười, nói: “Tác phẩm của hắn hay ở chỗ biểu đạt được thâm tình, hắn mang tình yêu của bản thân dung hòa vào tác phẩm, do đó mới có được tác phẩm hoàn mỹ nhất.”

Dương Tam đã hiểu, sự thâm tình thắm thiết của Minh Khâm không chỉ lừa gạt thế nhân mà còn tự lừa gạt chính bản thân hắn. Hắn đắm chìm trong cảm giác ấy, coi đó là linh cảm hội họa.

Bây giờ hắn vì mạng sống, không thể không đánh vỡ ảo cảnh này, đồng thời hắn cũng mất đi nữ thần Muse trong lòng mình. Đối với một họa sỹ mà nói đây chính là bất hạnh lớn nhất.

Cô nhàn nhạt nói: “Đây xem như là hắn tự mua dây buộc mình.”

Hắn dùng mặt nạ thâm tình vây khốn bạn gái cũ, đồng thời cũng vây khốn cả chính bản thân mình.

Nhân loại, đúng thật là khó hiểu. Tâm trạng đúng là thay đổi thất thường.

Dương Tam ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Từ Xuân Thâm: “Thật ra tôi có chút tò mò, không biết anh yêu đương thì sẽ có dáng vẻ như thế nào?”

Từ trước đến nay, ấn tượng của cô về Từ Xuân Thâm là thong dong ưu nhã, giống như một bức tranh thủy mặc, thậm chí còn là kiểu người không dính chút khói lửa nhân gian. Một người như vậy, nếu nhiễm thất tình lục dục của thế gian không biết sẽ tạo nên sắc thái nghiêng lệ như thế nào. Khi đó linh hồn của anh hẳn sẽ càng hấp dẫn hơn!

Từ Xuân Thâm dừng tay trong giây lát, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cô xem tác phẩm của tôi thì sẽ biết thôi.” Anh cũng đã quay rất nhiều phim nhựa liên quan đến chủ đề tình yêu.

Dương Tam nhăn mũi, hợp lý hợp tình phản bác: “Phim truyền hình hay điện ảnh cũng không phải con người thật của anh.”

Bất chợt, cô nở nụ cười, đôi mắt cong cong thành vầng trăng non: “Tôi muốn nhìn thấy con người thật của anh.”

Lời này của Dương Tam thật ra cũng không có hàm ý sâu xa gì. Tuy rằng cô không kén ăn, hương vị thanh đạm hay cay mặn cô vẫn có thể chấp nhận, nhưng cô thích nhất là biện pháp nấu nướng giữ được nguyên nước nguyên vị.

Con người chân thật của Từ Xuân Thâm thì độ mỹ vị tuyệt đối sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

Nhưng lời này trong mắt Từ Xuân Thâm không thể nghi ngờ là cô đang ám chỉ gì đấy.

Làn gió không hiểu phong tình vô tình thổi nhầm vào hồ nước xuân.

“Này! Dương Tam đã về phòng rồi à?” Hà Nhất Phàm vừa rửa một mâm trái cây mang trở về. Chỗ trái cây này cũng là anh ta mua cho Dương Tam.

Từ Xuân Thâm ừ một tiếng, cầm quyển kịch bản đã sớm thuộc làu làu trong tay.

Hà Nhất Phàm đưa cho anh một quả táo, còn mình cũng tự gặm một quả.

“Nói thật, chỗ nào có Dương Tam đúng là không thiếu trò hay để xem.” Hà Nhất Phàm mới quen biết cô được mấy tháng, nhưng số chuyện lạ mà anh ta chứng kiến trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn cả mấy năm. Anh ta vừa quay đầu lại phát hiện hiếm khi Từ Xuân Thâm thất thần như vậy.

Anh ta đẩy đẩy Từ Xuân Thâm: “Làm sao vậy?”

Từ Xuân Thâm khôi phục tinh thần, có chút do dự nói: “Nếu có người muốn hiểu rõ cậu, nhìn rõ con người thật của cậu…”

Hà Nhất Phàm đẩy đẩy mắt kính: “Trong bộ phim thần tượng nổi tiếng dạo gần đây, nam chính đã thổ lộ với nữ chính như vậy.”

“Có ai nói với cậu như vậy sao?” Hà Nhất Phàm khẩn trương nói: “Tôi nói với cậu này, nếu cậu muốn yêu đương, tôi sẽ không phản đối, nhưng nhất định phải nói trước với tôi, để tôi an bài thật tốt. Đừng giống như một vài minh tinh kia, đột nhiên ném đạn khiến công ty quản lý luống cuống tay chân.”

Lúc trước có một đại lưu lượng yêu đương, trực tiếp khiến Weibo tê liệt cả một ngày. Nếu là Từ Xuân Thâm, anh ta càng không dám tưởng tượng.

Từ Xuân Thâm ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.” Sau đó tiếp tục xem kịch bản, chỉ là xem vào hay không thì lại là chuyện khác.

Hà Nhất Phàm kinh ngạc: Từ từ, cậu ta không phủ nhận chuyện yêu đương sao?

Có phải anh ta nên chuẩn bị kịch bản cẩn thận, trải sẵn một cái chăn, để fans chuẩn bị tâm lý một chút.

0.96594 sec| 2398.773 kb