Của người phúc ta là những chuyện đặc biệt dễ dàng giải quyết. Đao không chém vào người mình, sao biết thế nào gọi là đau đớn? Dù sao bản thân cũng không phải người bị hại.

Minh Khâm biết rõ, cô bạn gái cũ này là vì hắn nên hai tay mới dính không biết bao nhiêu mạng người, bởi vậy hắn mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng cầu tình, thậm chí còn vì thâm tình của cô ta mà có chút cảm động đồng thời đắc ý bởi sức quyến rũ của bạn thân. Nhưng khi nghe thấy Dương Tam nguyện ý thành toàn cho bọn họ, hắn lại không thể làm được. Có bạn gái là nữ quỷ hung tàn như vậy, chỉ sợ hắn nhìn những cô gái khác nhiều một chút cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Ngược lại Hiểu Dung rất si tình với hắn, nghe thấy những lời Dương Tam vừa nói, quả thật vui đến mức bật khóc nức nở. Có thể cùng Minh Khâm ở bên nhau lâu dài là tâm nguyện duy nhất của cô ta. Cô ta nhìn về phía Minh Khâm với ánh mắt chờ mong, hơi thở vốn tràn đầy oán độc bây giờ lại lộ ra sự thanh thuần của tuổi trẻ.

Thời tiết lạnh lẽo nhưng Minh Khâm lại cảm giác được mồ hôi lạnh sau lưng hắn không ngừng tuôn ra. Hồi ức tốt đẹp khi xưa cùng với sự đau thương khi sinh ly tử biệt đã biến Hiểu Dung trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn, là mối tình đầu hắn ngày đêm thương nhớ. Những năm gần đây hắn cũng rất hưởng thụ khi nghe người khác ca ngợi hắn là một kẻ thâm tình.

Chỉ là sau khi bạch nguyệt quang trong trí nhớ của hắn hóa thành lệ quỷ trở về, tay nhiễm đầy máu tươi, thậm chí còn muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn… hai chân Minh Khâm như muốn nhũn ra, hô hấp khó khăn.

Dương Tam tiếp tục lấy khăn tay, xoa xoa nước mắt: “Thật sự cảm động quá đi mất, tôi thích nhất là nhìn thấy những người có tình đến được với nhau.”

Tay Từ Xuân Thâm nắm thành quyền, đặt lên môi cố gắng che lại ý cười nơi khoé miệng. Dương Tam này đúng là không giống người bình thường, chỉ là kỹ thuật diễn xuất có hơi kém, không có chút cảm xúc nào cả. Nếu không phải bây giờ Minh Khâm đang tâm hoảng ý loạn, hẳn là đã sớm phát hiện ra dấu vết.

Hiểu Dung vươn tay, muốn túm lấy ống tay áo của Minh Khâm - hắn ta liền theo bản năng trốn tránh.

Hắn thẳng lưng, nói chuyện với vẻ mặt thống khổ: “Dù sao Hiểu Dung đã gây ra không ít án mạng, tội nghiệt đời này nếu không trả hết, chỉ sợ sẽ còn phải kéo dài đến kiếp sau. Do đó… mong Dương đại sư đưa cô ấy xuống địa ngục.”

Hiểu Dung nhìn hắn với biểu cảm không thể tin được, cô ta không thể tin rằng người bạn trai luôn thể hiện dáng vẻ yêu cô ta sâu đậm sau khi cô ta chết lại có thể nói ra những lời này.

Ánh mắt những người khác nhìn Minh Khâm cũng có chút cổ quái, đúng là không biết xấu hổ tự nhận bản thân là người thâm tình, da mặt Minh Khâm thật đúng là không phải dày bình thường.

Dương Tam nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Đừng lo lắng, nếu có kiếp sau thì anh và cô ta cùng nhau trả nghiệp, tôi cảm thấy không đến mấy đời là có thể trả hết.”

Minh Khâm nghe được bản thân mình sẽ bị liên lụy, sắc mặt liền đại biến: “Không có khả năng!”

Dương Tam nói: “Anh yên tâm, tôi biết tình cảm của hai người cảm động đất trời, cô ta nguyện ý giết người vì anh, hẳn là anh cũng nguyện ý vì cô ta chuộc tội. Tôi sẽ nói giúp anh vài câu trước mặt quỷ sai, để bọn họ an bài cho hai người đời đời đều được ở bên nhau, có thế mới không phụ tình yêu này của hai người.”

Dứt lời, cô trực tiếp triệu hoán quỷ sai, nói đến cũng khéo, quỷ sai này chính là người quen nói nhiều lần trước.

Quỷ sai nhìn thấy Dương Tam, chắp tay: “Gặp qua Dương đại nhân.”

Hiểu Dung nhìn thấy quỷ sai, theo bản năng co rúm người lại.

Dương Tam nói: “Ngươi hiện hình một chút, sau đó giải thích với bọn họ về chuyện này.”

Quỷ sai hiện hình trước mặt mọi người, mặc dù đám người đạo diễn Cung đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có chút hoảng sợ. Tuy nhiên Từ Xuân Thâm lại rất bình tĩnh, dù sao từ nhỏ anh cũng đã gặp qua vô số chuyện liên quan đến quỷ thần, đã sớm tập mãi thành quen.

Quỷ sai này vốn dĩ đã hay lảm nhảm, lật sổ Sổ Sinh Tử, bắt đầu nói: “Nào để tôi nhìn xem, trong tay vị này đã có ba mạng người, khiến năm cô gái bị tàn phế, tội không thể tha thứ. Lại còn chạy trốn ở bên ngoài nhiều năm, đã phạm phải tội nặng nhất.”

Dương Tam có chút kinh ngạc: Xem ra Doãn Văn Giác vẫn chưa điều tra đến nơi đến chốn, không phải chỉ có năm người bị hại.

Điều này cũng chứng tỏ những năm gần đây, Minh Khâm vừa xây dựng hình tượng người đàn ông thâm tình, vừa không quên làm quen với các cô gái khác.

Dương Tam chỉ chỉ Minh Khâm, nói: “Hắn rất yêu bạn gái mình, do đó tình nguyện gánh bớt một phần tội lỗi. Dù sao mọi chuyện xảy ra cũng là vì bạn gái hắn quá yêu hắn mà thôi.”

Minh Khâm liều mạng phủ nhận, khóc không ra nước mắt: “Tôi không phải! Tôi không có! Đừng nói bừa!”

Hắn không chút do dự liên tục phủ nhận khiến tâm can của nữ quỷ Hiểu Dung đều tan nát.

Minh Khâm sợ quỷ sai thật sự làm theo lời Dương Tam, không thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân: “Là cô ta quá độc ác, nếu tôi biết sau khi chết cô ta còn ra tay giết người, thì tôi và cô ta căn bản không có khả năng ở bên nhau.”

“Tôi rõ ràng chưa làm gì cả, ngài quỷ sai hãy mang cô ta đi đi.”

Dương Tam liếc mắt nhìn Hiểu Dung liên tục bị đả kích, tâm như tro tàn, đứng một bên chuẩn bị xem náo nhiệt.

“Không phải anh rất yêu cô ta hay sao?”

0.89865 sec| 2395.492 kb