Cô nói: “Được rồi mau vào nhà đi, bên ngoài bắt đầu lạnh rồi.
Con nhím nhỏ vừa vào nhà liền thu mình ngồi núp trong góc tường, trước ánh mắt hiếu kỳ của người trong nhà bày ra một bộ dạng giả chết.
Bảo Châu cùng Bảo Nhạc ngồi ở tiểu băng ghế, cô bé mắt sáng lấp lánh, miệng nhỏ oa oa: “Mẹ ơi, mọi người có thật là bán heo được rất nhiều tiên không vậy? ?"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Sao mà con biết được vậy?"
Bảo Châu nhanh nhạy ưỡn ngực, nói: “Con biết chứ, người trong thôn đều bàn tán rất nhiều đó"
Cô nhóc cùng anh trai tan học trở về, còn chưa đi được bao xa đều nghe được vài vài người lớn bàn luận, nhóc nói: “Mọi người đều có vẻ ghen tị lắm ạ? Thích Ngọc Tú: “Con làm sao biết thế nào là ghen tị hả?"
Bảo Châu nhanh miệng nói: “Con đương nhiên biết mà.
Nhóc nhanh nhẹn đứng lên, hắng cổ họng cố gắng nhại theo giọng nói nghe được ban sáng: “Ai nha cái cô vợ Điền Đại kia, đúng là đến vận rồi, bà nói......"
Ngay sau đó lại đổi cái tư thế, tiếp tục bắt chước......
Mà cô nhóc này có thể một người mà thay phiên đổi vai từ người này đến người khác.
So ra cũng giống y như đúc không khác tí nào!
Bảo Sơn khóe miệng cười, nói: “Em gái diễn giống quá đi.
Bảo Châu: “Ha ha, bộ dạng âm dương quái khí như vậy chính là ghen tị.
Đừng tưởng rằng nhóc không biết nha!
Nhóc so với mấy cô nhóc khác cùng độ tuổi đều không giống nhau, cái gì nhóc cũng biết hết, đương Phải nói là do nhà bọn họ có kiến thức!
nhiên là không giống nhau rồi.
“Hồi trước con xem ti vi, thấy trong ti vi đều diễn như vậy mà"
Bảo Châu kiêu ngạo vuốt vuốt cằm, nói: “Bọn họ đều làm ra hành động như vậy đó ạ"
Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Con bé này thật là tinh quái mà.
Bảo Sơn nhanh nhẹn nói: “Mẹ à, không phải tinh quái, là tiểu yêu quái thì có. Em gái là tiểu yêu quái không đầu rất đáng yêu"
“Đáng yêu nhưng mà không có đầu. Tiểu Bảo Châu thuận miệng nói tiếp một câu. Tiểu Bảo Nhạc ở một bên nhanh chóng che đầu lại, nói: “Con muốn đầu cơ. Thích Ngọc Tú bị mấy đứa nhỏ chọc cười, nói: “Được rồi, mau chóng rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi"
Cô vào nhà lấy ra phích nước nóng, nhẹ nhàng đổ nước ra thau nhỏ.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn rửa tay, Thích Ngọc Tú nhận lấy muôi từ tay Bảo Sơn, tiếp tục bận rộn trong bếp. Mấy đứa nhỏ trong thôn tay tuy nhỏ nhưng lại có nhiều vết nứt da, bản thân Thích Ngọc Tú cũng có, nhưng Bảo Sơn, Bảo Châu, Bảo Nhạc nhà bọn họ ngược lại vì đều được cô chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng.
Đây không thể không nói đó chính là tâm tư của người làm mẹ. Thích Ngọc Tú xào đồ ăn, lại cắt thịt rồi nói: “Rán lấy dầu xong sẽ cho các con ăn.
Mấy đứa nhỏ mắt sáng rỡ, bọn họ đều rất thích ăn tóp mỡ nha, ăn bao nhiêu lần cũng không đủ, thịt giòn dai thơm ngào ngạt, hương vị còn có thể lưu lại trong khoang miệng rất lâu.
“Mẹ ơi tụi con hiện tại có thể ăn rồi sao?” Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy"
Cô đem thịt mỡ đảo đều, bên trên vẫn có một chút thịt nạc, tuy hơi gầy nhưng thịt rất rắn chắc, chuẩn bị như cũ giữ lại xào rau, xào rau bây giờ phải kèm thịt nạc mới ngon. Nhà người ta có thứ gì nhà mình cũng không thiếu thứ đó, nhưng vẫn thích ăn thịt mỡ giống như trước kia.
Nhà ai thì không biết chứ nhà họ mặc kệ là được chia thịt hay tự mình mua thịt, chỉ hận không thể hô biến tất cả biến thành thịt mỡ.
Cái này còn có thể làm ra rất nhiều dầu ăn đó!
Đến nỗi thịt nạc dù ăn cũng ngon, nhưng ăn vào không có vị béo nguậy mềm mại, vẫn là thịt mỡ ăn thích hơn nhiều. Hiện tại nhà Thích Ngọc Tú cũng không túng thiếu, nhưng một năm rưỡi qua nhà họ vẫn yêu thích thịt mỡ, không phải chỉ có thịt nạc mới ăn ngon đâu.
808 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo