Nếu nói như vậy, bà Điền càng nghi ngờ hơn, bà nghi hoặc hỏi lại: “Hai đứa bạch nhãn lang đó, tôi có hòa ái đến độ nào thì cũng có tác dụng gì chứ?"
“Cứ từ từ mà tiến tới"
Bà xua tay: “Không cần, tôi thấy cách này chắc chắn không dùng được"
Bà đã sớm nhìn thấu, rõ là Thích Ngọc Tú đã dạy hư hai đứa trẻ này rồi. Không biết cái gì gọi là tôn trọng người lớn, còn không xem họ là bậc trưởng bối trong nhà.
“Bọn chúng à, tôi cũng không có biện pháp nào khác.
Bà cười lạnh: “Đến lúc đó chúng ta trực tiếp đến thu lễ hỏi đem Bảo Châu gả đi! Xem bọn họ dám nói cái gì"
Ông Điền liếc nhìn bà Điền, tiếp theo liền quăng cho bà một ánh nhìn không đồng tình, không chút lưu tình đánh gãy ý định của bà: “Thích Ngọc Tú dám chém chết bà đấy"
Bà ngập ngừng khóe miệng, thật lâu sau cũng không dám nói chuyện, bọn họ cũng đều biết, việc này xác thực rất có khả năng, bởi vì người nhà Thích Ngọc Tú đều không phải đèn cạn dầu. Mà Thích Ngọc Tú người này, con cái chính là vảy ngược của cô, là ai cũng đừng hòng động vào.
Mắt thấy bà Điền không nói được lời nào, ông hừ một tiếng.
Như vậy thật là không được!
Bà già nhà ông thật đúng là lỗ mãng!
Cưới vợ phải cưới người hiền, chứ như bà già nhà ông quả thật không được mà. Phàm là đụng đến chuyện tiền bạc ai cũng thay đổi. Mà cái bà này như vậy thật sự không được, suốt ngày chỉ biết kéo chân sau của ông. Có điều trong tình hình hiện tại, lời này nói ra cũng vô dụng.
Cũng không mong thay đổi được bà già đã từng tuổi này rồi, ông lại liếc mắt nhìn lão bà một cái, thở dài, nói: “Chúng ta trước đừng đụng đến nhà bên kia. Đầu tiên phải quản cho tốt mấy đứa cháu gái nhà mình đã."
“Được!"
Mà ngay lúc này, Bảo Châu liên tiếp đánh hai cái hắt xì, cô nhóc lẩm bẩm nói: “Ai dám ở sau lưng nói xấu mình vậy chứ"
Bảo Sơn hỏi: “Sao em lại nói như vậy?"
Bảo Châu đúng lý hợp tình nói: “Bởi vì em hắt xì hai cái lận nha, một cái là có người đang nghĩ đến em, hai cái là có người ở sau lưng nói xấu em, ba cái chắc chắn là vì em bị cảm rồi.
Nhóc giơ lên hai ngón tay: “Hai cái!"
Bảo Sơn múa may nắm tay nhỏ, nói: “Để anh mà biết được ai dám ăn hiếp em gái của anh, anh liền xử hắn"
Bảo Châu chúm chím miệng nhỏ cười: “Anh hai là tốt bụng nhất!"
Cứ như vậy năm 1967 cũng trôi qua, năm mới 1968 cũng đã đến.
Năm nay ăn tết vẫn là cả gia đình đoàn tụ bên nhau, không có người ngoài, mùng một năm mới, các bạn nhỏ dắt tay nhau đi ra ngoài chúc tết, sau đó lại thu hoạch được đầy kẹo, cả đám nhỏ chạy một vòng về nhà.
Một năm mới, Tiểu Bảo Sơn chín tuổi, Bảo Châu tám tuổi, Tiểu Bảo Nhạc cũng đã năm tuổi. Thích Ngọc Tú chuẩn bị một ít đồ đạc rồi đưa ba đứa con về nhà mẹ đẻ, năm ngoái cô đã không về nhà mẹ đẻ, năm nay không thể không trở về. Năm ngoái là do thời tiết không tốt, năm nay không có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do năm nay anh cả cô đưa cả nhà trở về ăn tết.
Mối quan hệ giữa Thích Ngọc Tú và anh cả thật sự rất tốt.
Cô chuẩn bị sẵn sàng, sau đó vào công xã hội hợp với chị cả, hai công xã của hai người họ cũng không gần lắm, nhưng năm ngoái Thích Ngọc Tú cũng thường xuyên đến đây bằng xe lửa, tuy rằng không phải buôn bán, nhưng hình thức vận chuyển người như thế này vẫn có, không cần trả tiền, mỗi người sẽ trả một quả trứng gà, xem như là tiền xe. Muốn tiết kiệm tiền thì như vậy so với ngồi xe buýt công cộng sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên năm nay Thích Ngọc Tú vẫn có ý định đi xe buýt công cộng, nói thật thì đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi xe buýt công cộng.
Xe thì vẫn vậy, khi ô tô nổ máy, lập tức vang lên âm thanh cùm cụp cùm cụp rất mạnh, chỗ nào cũng thông thoáng gió lùa, xe cũng đã cổ, càng chạy thì càng xóc nảy.
Họ đi ở bên kia thì không tính.
Tiểu Bảo Châu: “Ồ!"
840 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo