Thích Ngọc Tú không hiểu, bất quá cô vẫn an tĩnh đứng một bên nghe ngóng. Theo sát nhau, bọn họ lại đi qua nhìn những con vật mà trước đó Khương Việt đã đề cập đến, chính là mặc kệ xem nhiều hay ít, Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Nhạc đều cảm thấy, khổng tước chính là loài vật xinh đẹp có một không hai. Ngược lại Tiểu Bảo Sơn lại thích lão hổ to lớn uy mãnh hơn! Lão hổ mới chính là loài uy mãnh nhất.
Trước kia nhóc liền nghe các lão nhân trong thôn nói qua, lão hổ là loài vật đáng sợ cỡ nào, nhưng mà chưa từng nghĩ đến lão hổ cũng sẽ bị nhốt lại.
Hiện tại cuộc sống sinh hoạt của lão hổ đều không khác gì một địa chủ.
Cơm tới chỉ cần há mồm ra là có ăn!
Động vật tại vườn bách thú có quá nhiều, còn có mấy trò chơi nhỏ đơn giản, mấy đứa nhỏ ngồi trên xe lửa nhỏ được lắp nối đơn giản, thịch thịch thịch chạy hết một vòng, bọn nhỏ vô cùng vui sướng cười ha ha.
Trẻ con đều rất dễ dàng chịu ảnh hưởng, những đứa nhỏ khác vốn đang cảm thấy một chút cũng không thú vị cũng đi theo cười ha ha.
Hiện trường chỉ còn lại thanh âm cười đùa trong trẻo của trẻ con.
Tiểu Bảo Châu nhảy nhót, nói: “Chị Khương, em thích nơi này lắm"
Nhóc nhiệt tình nói: “Em cảm thấy mọi thứ ở đây thật sự rất tốt, càng về sau cũng rất tốt.
Khuôn mặt nhỏ của cô nhóc tràn ngập cảm giác sung sướng, Khương Việt nghĩ nghĩ, đại khái hiểu được ý nghĩ mà Tiểu Bảo Châu đang muốn biểu đạt chính là cái gì, không phải nhóc đơn thuần cảm khoái nơi này thật tốt. Mà là ước muốn tương lai sẽ trở nên thật tốt. Cô xoa xoa đầu Bảo Châu, nói: “Chắc chắc sẽ thật tốt nha.
Cô khom lưng đem Bảo Châu ôm trên lưng, nói: “Đi thôi! Chị mang mấy đứa đi xem núi Hồ Điệp bên kia"
Tiểu Bảo Nhạc hâm mộ nhìn chị gái được bế lên, nhóc cũng mệt mỏi lắm nha, tiểu gia hỏa đứng tại chỗ nhảy nhót, nói: “Em em em, em cũng mệt mà. Ôm em ôm em đi Khương Việt phụt một cái cười ra tiếng.
Thích Ngọc Tú: "
Cô khom lưng đem Bảo Sơn cùng Bảo Nhạc ôm lên, Bảo Sơn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói: “Con lớn rồi mà"
Thích Ngọc Tú: “Con có bao lớn thì đều là con của mẹ"
Có điều Tiểu Bảo Sơn cũng không thẹn thùng quá lâu, rất nhanh liền gia nhập cùng em trai em gái thành “Oa oa” đội quân, kêu một lần liền kêu đến không ngừng được.
Bọn chúng thật sự hưng phấn đến không chịu được.
Khương Việt mang bọn họ đến vườn bách thú chơi cả một buổi sáng, thời điểm ra tới cổng, đã mười hai giờ trưa, cô nói: “Mọi người đói rồi đúng không? Muốn ăn cái gì nào?"
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau không hiểu lắm.
Khương Việt quyết đoán: “Những lúc không biết phải ăn gì thì ăn lẩu cũng được xem như là một lựa chọn không tồi của gia đình em, chúng ta đi ngay thôi.
Cô nhanh chóng chở bọn họ đến nhà hàng đáy biển, Khương Việt khó được dịp lợi dụng thân phận của chính mình, dựa vào thời gian trước hòa hợp ký hợp đồng mà bắt được một vị trí tốt, cô mang họ tới ngồi xuống, nói: “Ba mẹ em đều thích bầu không khí ở đây?
Thích Ngọc Tú nhìn ngó xung quanh tuy rằng có điểm ngại ngùng, nhưng vẫn thực sự tò mò hỏi:
Vì cái gì thế?"
Mới vừa nói xong, liền nhìn thấy mấy thanh niên trẻ tuổi cả trai lẫn gái vây lại một chỗ, nhiệt tình lại chân thành tha thiết hò reo: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu...
Ở đầu bên kia có một người phục vụ đang đi xung quanh rải hoa giấy đủ màu sắc....
Thích Ngọc Tú xem đến hoa mắt, mấy đứa nhỏ cũng hoa mắt chóng mặt.
Tiểu Bảo Châu: “Nhà hàng này cũng rất thú vị đấy nha.
Vừa dứt lời thì có một người phục vụ tiến lại gần, nhiệt tình nói: “Chào quý khách, Khương tiểu thư nhờ tôi phục vụ mọi người, mời..."
Rất nhanh mời họ một lần: “Mời mọi người ăn chút trái cây trái cây lót dạ trước..."
“Đây là sữa đậu nành, mọi người......"
“Mọi người có muốn gọi thêm cơm yếm hay không."
“Em gái, tới đây, mỗi đứa sẽ được tặng một món quà nhỏ, chúc các em luôn luôn vui vẻ!"
“Mọi người......"
“Quý khách thân mến......"
Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng dựa vào tai anh trai, nhỏ giọng nói: “Anh à bọn họ nhiệt tình quá đi.
820 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo