Có điều dọc theo đường đi đại đội trưởng cũng không quên nhìn chằm chằm vào heo siêu béo của ba nhà, chủ yếu là cảm thấy khiếp sợ.

Đại đội bọn họ cũng chưa từng nuôi được heo béo đến vậy, đây chính là thật tốt quá! Đại đội trưởng thầm nghĩ, tuy đây không phải công trạng thuộc về ông, nhưng là cũng đại biểu cho vinh dự của toàn đại đội, tự nhiên phải thấy vô cùng phấn khích.

Mà những người còn lại vẫn không thôi cảm khoái, lần này ba nhà bọn họ cũng lời quá rồi, nhìn heo này mà xem, chắc chắn có thể kiếm về không ít tiền, bọn họ khẳng định không có khả năng không bán được heo đâu. Ai có thể bỏ qua được chứ, nông mậu xã thu mua heo béo là sáu mao năm, mọi người đều tính thử xem rốt cuộc có thể lên đến bao nhiều tiền đây......

Tới công xã các đại đội đều tách ra đi đưa heo.

đến phiên anh, ngày mai đến phiên tôi.

Hôm nay Đi đường này thì gặp được đại đội khác, không nhịn được liền muốn dừng lại khoe ra một phen, đường này trì hoãn quá nhiều lần, đi cũng rất chậm.

Bất quá dù chậm thế nào rốt cuộc cũng tới được công tác xã, nông mậu xã cũng chưa từng nghĩ tới đại đội Được Mùa thế mà có thể nuôi ra được heo siêu béo như vậy, tròng mắt đều muốn rơi ra ngoài rồi, nhanh nhẹn nói: “Quả thật có thể nói mấy con heo này là lớn nhất ở đây rồi, mặt khác sau này lại tính tiếp.

Cái gì danh sách với không danh sách?

Có heo siêu béo mới là quan trọng sao?

Không hề có chuyện đó!

Mấy nhân viên tại xã nông mậu hiếm có dịp không chỉ không xụ mặt, ngược lại còn rất vui sướng, nhanh nhẹn chạy đi lo liệu ổn thỏa, Thích Ngọc Tú là một nữ đồng chí, cô buộc phải đứng mũi chịu sào, cô tự mình đoán heo này cũng chỉ cỡ 300 cân là cùng.

Thích Ngọc Tú chuyên tâm chờ, cô nhìn thấy heo béo nhà mình bị lùa lên quả cân, nó chậm chầm mà đi, mà dọc đường đi mấy người xung quanh cũng chỉ chỏ, rõ là không thích bộ dạng này của nó, trông vô cùng lười biếng. Có thể thấy được cái miếng thịt lớn này chỉ được cái ăn với lười biếng.

“Ba trăm hai mươi bảy cân.

“Ối trời ơi"

Thích Ngọc Tú phấn khích cười không ngừng, thanh niên phụ trách ghi chép ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thích Ngọc Tú, chân thành giơ ngón tay cái, nói: “Chị dâu, chị cũng lợi hại quá. Thích Ngọc Tú: “Ha ha ha.

“Chị muốn thịt heo hay muốn mua phiếu, hay là muốn bán đi trong xã?"

Thích Ngọc Tú nhanh chóng nói: “Bán đi"

Cô nói: “Tôi muốn mang đi sáu cân, muốn bốn cân để mua phiếu, còn lại đều bán đi.

Cô đứng ở một bên chờ tính toán, hiện tại thịt heo là tám mao năm cho một cân, giá bọn họ thu mua là sáu mao năm, khấu trừ đi số tiền nguyên bản định ra để sơ chế heo, cô còn thừa một trăm ba mươi bảy cân là có bán tính tiền.

thể Thích Ngọc Tú ở một bên lấy được tám mươi chín khối linh năm phần, những người khác thấy thế quả thật ngưỡng mộ cô đến phát điên.

Nhiều tiền như vậy, công nhân muốn có được cũng phải mất ba tháng.

Thích Ngọc Tú cảm giác tất cả ánh mắt trong thôn đều đổ dồn lên người cô, có điều ngược lại cô một bộ dạng bất động như núi. Thích Ngọc Tú đứng ở một bên, vô cùng bình tĩnh, chăm chú theo dõi Đại Sơn đi qua cân heo, lượt của hắn, tổng cộng ba trăm hai mươi lăm cân.

Đến phiên Trần Thất là ba trăm hai mươi cân.

Đừng nghĩ vừa rồi là Thích Ngọc Tú tự mình bán lấy tiền, tiền này đương nhiên không phải của một mình cô. Bọn họ tuỳ tiện giữ mỗi người một con, còn tính tiền sẽ để chung cùng tính. Ba người ở mỗi bên tính thật lâu, tính ra một người là một trăm bốn mươi bốn số cân trung bình, Thích Ngọc Tú cũng theo đó thu về tám mươi bốn khối rưỡi.

Thật ra thì Thích Ngọc Tú và hai người họ có thể không tính tại đây, nhưng là heo nhà Thích Ngọc Tú nặng nhất, cô nghĩ ngay lúc này tính toán sòng phẳng vẫn hơn. Ba người chia đều, cô chỉ mất đi một chút, hơn nữa đại đội trưởng cũng ở đây, vừa hay có thể giúp bọn họ làm chứng. Thích Ngọc Tú mang về sáu cân thịt heo, lúc này liền đem một cân thịt ngon trực tiếp đưa cho Trần Thất: “Anh Trần Thất, một năm nay nuôi heo ít nhiều gì cũng nhờ cậy vào anh, cảm ơn anh. 801 chữ

2.50073 sec| 2389.156 kb