Khương Việt nhanh chóng đưa Thích Ngọc Tú cùng mấy đứa nhỏ đến công viên trò chơi.

So với buổi sáng ở vườn bách thú, buổi chiều ở công viên trò chơi cũng lại vui không kém.

Nhưng đối với mấy đứa nhỏ mà nói không có trước sau, tất cả đều giống nhau, cùng là cảm giác vui sướng hiếm có.

Bọn họ đi lúc trời chập tối, còn ngồi vòng quay ngựa gỗ và bánh xe quay. Trời tối chơi hai cái này còn vui hơn gấp bội.

Bảo Châu ngồi trên ghế hồi hộp chờ đợi, bánh xe quay lên càng cao, ánh đèn trong thành phố hiện lên càng rõ, cô nhóc hào hứng hét đến chói tai.

Bảo Sơn và Bảo Nhạc cũng không thua kém. Đừng thấy bình thường Bảo Sơn nhìn trông giống như dáng vẻ của một người trưởng thành điềm tĩnh, nhưng lúc này cũng biến thành một cậu nhóc vừa ngây thơ vừa có chút ấu trĩ.

Bọn họ chơi rất thoả thích, trên đường về nhà còn không ngừng ríu rít thảo luận.

Tiểu Bảo Nhạc thật thà nói: “Nếu có thể ở đây luôn thì tốt biết mấy"

Thích Ngọc Tú dừng một chút, lúc này trên núi không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng sáng rọi, cảnh vật đêm nay cũng thật đẹp. Thích Ngọc Tú trầm mặc một chút, không chỉ hiểu được ước mong của Bảo Nhạc, cô biết Bảo Châu và Bảo Sơn cũng muốn như thế.

Cô nhẹ giọng nói: “Như vậy là không được.

Cô giảng giải cho bọn trẻ nghe: “Chúng ta tới đây, không có địa vị, mà ở nơi này toàn là người có địa vị. Chúng ta hiện tại tạm thời còn có thể thuận lợi tới lui là bởi vì có Khương Việt giúp chúng ta, nếu không có thì chúng ta không đến đó được. Đến lúc này mà ở đây đem mấy chuyện này nói ra cũng không nên. Mẹ không dám đánh cược, mẹ chỉ có ba đứa con là bảo bối, nếu không có các con thì mẹ sao dám chứ? Muốn vậy cần phải có tiền nhưng mà mẹ không có. Các con đều là cốt nhục của mẹ, mẹ bất luận như thế nào cũng không để cho mỗi một người các con có vấn đề gì?” Bọn trẻ cảm thấy ở đây sinh hoạt rất tốt, lại là nơi phồn hoa náo nhiệt tràn đầy hơi thở tươi mát.

Nhưng cũng biết rằng mẹ nói rất đúng, bọn chúng không hiểu hết được các đạo lý, nhưng mẹ chúng giải thích đơn giản nên chúng cũng hiểu ra.

Mà Tiểu Bảo Nhạc...... nhóc cũng chưa hiểu lắm, nhưng nhóc lại là đứa trẻ khôn khéo, tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết là mẹ thương chúng nhất, mẹ nhất định là muốn tốt cho chúng.

“Ở đâu cũng được, con cũng chỉ muốn ở với mẹ thôi” Bảo Nhạc cất giọng ngọt ngọt của mấy đứa trẻ nũng nịu nói với mẹ.

Bảo Châu cũng chạy nhanh tới, nói: “Con cũng vậy"

“Con cũng vậy, con cũng vậy."

Ba đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, Thích Ngọc Tú cũng bật cười: “Mấy con đều là những đứa trẻ ngoan.

Cả nhà Thích Ngọc Tú mỗi lần đi đến đây cũng đều biết thêm một vài thứ mới, lần này cũng vậy.

Trừ việc biết thêm nhiều kiến thức, Thích Ngọc Tú còn được hai thỏi vàng, vừa về đến nhà liền gấp gáp giấu đi. Không thể không nói cái này làm cô rất tự tin.

Trong thôn thanh niên tri thức không rõ là thế nào, bọn họ không biết khi nào có thể trở về thành phố, cho nên tất cả cũng rối rắm, chỉ có thể ở tại nhà...... Trong lòng cũng có suy nghĩ cực đoan, thật sự không cam tâm. Mà Thích Ngọc Tú từ chỗ Khương Việt trở về cũng biết vài chuyện. Cô biết sẽ phải làm gì nên mỗi ngày đều vội vàng.

Cô làm việc không có kế hoạch gì, cũng không bằng nhiều người có đầu óc, nhưng cô hiểu được, cẩn thận tích cóp tiền, chờ đợi thời cơ thích hợp, mọi sự chuẩn bị liền sẽ không phí hoài.

Giấu kỹ thỏi vàng, Thích Ngọc Tú cảm thấy lãi suất sẽ mỗi ngày càng tăng... Thích Ngọc Tú bởi vì thỏi vàng mà tâm trạng cũng tốt lên, có điều người khác không biết, chỉ biết chị gái Thích Ngọc Linh vừa ghé thăm nhà cô, sau lưng nói: “Không biết cô ta được chị cho cái gì” “Nhà chồng chị cô ta cũng đâu có dễ dàng gì, một người vợ như vậy cưới về làm gì chứ, đúng là ăn cây táo, rào cây sung"

Lão nhân trong thôn cũng không ít lần bày tỏ thái độ không hài lòng đối với Thích Ngọc Linh.

839 chữ

0.13349 sec| 2392.648 kb