Anh cả: “Đầu bếp nào mà không nếm thử đồ ăn hả? Còn không mau xuống mang đồ ăn lên?"
Em trai út múc đồ ăn mang lên, anh cả xách theo cái nồi sạn, cười nói: “Có phải thỏ trên núi đều bị em bắt hết rồi không?"
Hai túi thịt thỏ cay này mười con thỏ cũng chưa chắc đã làm được.
Thích Ngọc Tú: “Làm gì có chuyện đó, trong núi có rất nhiều thỏ, bọn chúng còn có thể sinh sản mà."
"Hå?"
Thích Ngọc Tú cười: “Chắc là anh không biết tập tính của thỏ."
Mọi người đều là người trong thôn, đương nhiên đều biết, nhưng sau khi nghe Thích Ngọc Tú nói về chuyện sinh sản của thỏ, vừa tò mò vừa kinh ngạc: “Con thỏ vậy mà sinh nhiều thế sao?"
Thích Ngọc Tú: “Chúng mà không sinh nhiều, làm sao con người có thể ăn nhiều thịt thỏ như vậy?"
Anh cả lại lần nữa vào phòng bếp, chị dâu cả lén lút bước đến, nói nhỏ: “Em gái anh không giống như những gì anh nói"
Chị dâu cả là một người ngoài, đã nhiều năm không gặp Thích Ngọc Tú, hơn nữa ăn tết mới trở về, cũng chỉ ở lại đến ngày hôm sau, cho nên tiếp xúc cũng không được nhiều lắm. Hầu hết ấn tượng đều là do chồng của chị kể.
Nhưng lần này, chị dâu cả thật sự cảm nhận được rõ ràng, những gì chồng chị kể về Thích Ngọc Tú vẫn còn thiếu, cô an tĩnh, ôn nhu, giản dị, chăm chỉ chịu khó, lại còn là một người phụ nữ nông thôn cứng rắn.
Chủ yếu là do hình dung qua lời kể của người khác nên gần như là khác hoàn toàn.
Vừa rồi chị dâu cả thấy người này bật lại em gái út, thật sự không hề khách khí một chút nào. Thật lòng mà nói, chị dâu cả cũng không thích em gái út, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chiếm đoạt lợi ích cho riêng mình, đương nhiên là không ai thích.
“Em cảm thấy cô ấy rất lợi hại"
Anh cả suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ: “Chồng con bé không còn, một người phụ nữ còn phải nuôi ba đứa con nhỏ, dẫu sao thì hiếu thắng một chút mới có thể trụ vững được, thật sự không dễ dàng gì."
Chị dâu cả gật đầu đồng ý với cách nói này.
Em trai út lại luôn miệng nói: “Chị hai, gần đây thôn chị có cần người không, giới thiệu cho em đi!"
Vẫn còn nhớ lần trước, em trai út được một chỗ tốt ở đại đại, bây giờ trong lòng vẫn còn rất hưng phấn, tiếc là chỉ được có một lần.
Thích Ngọc Tú: “Không có” Cô liếc nhìn em trai út, nói: “Em không muốn chị tốt hơn chút nào sao?
Em trai út bức bối: “Sao chị hai lại nói như vậy, cha mẹ xem chị hai kìa. Thật là, tết nhất mà nói chuyện không dễ nghe chút nào, em chính là em trai của chị mà..."
Vì sao Thích Ngọc Tú lại không thích em trai và em gái của mình?
Hẳn là do cách đối nhân xử thế của hai người này.
Thích Ngọc Tú: “Em nói như vậy là có ý gì? Nếu em không muốn chị về thì chị sẽ không trở về nữa.
Vả lại, em cũng thật là khôi hài, đây là nhà của em sao? Đây là nhà của cha mẹ.
Em trai út trừng mắt: “Chị hai, sao chị, sao chị......"
Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Bây giờ chị rất tàn nhẫn và vô tình, em đừng có trêu chọc chị Cô phát hiện, quả nhiên người hung hãn một chút, cuộc sống sẽ tốt hơn không ít. Em trai, em gái thường ngày lải nhải bắt nạt cô, bây giờ cũng không dám nữa.
Ngày xưa đều là nhờ chị cả che chở cho Thích Ngọc Tú, bây giờ nhìn thấy cô mồm miệng lanh lợi, chị cả tươi cười, nói: “Tết nhất rồi, em trai cũng phải trưởng thành lên chút đi."
Em trai út: “? ??"
Hắn làm sao?
Hắn đang muốn nói gì đó, ông Thích nói: “Tốt nhất là con đừng nói"
Em trai út: “? ??"
Hắn có còn là đứa con trai được yêu thích nhất không?
Ông Thích và bà Thích liếc mắt nhìn nhau vô cùng kiên định. Bọn họ cũng sẽ không nói gì Thích Ngọc Tú, đứa con gái này mỗi năm còn có thể hiếu kính một ít đồ đạc, nếu đứa con trai này dám ăn nói hỗn xược với chị, bọn họ nhất định sẽ đánh hắn.
“Tú Nhi à, đừng để ý đến những gì em trai và em gái con nói, bọn nó vẫn còn nhỏ"
Thích Ngọc Tú mỉm cười.
“Tú Nhi à, trước kia không biết con lại bắt thỏ lợi hại như vậy!"
Thích Ngọc Tú: “Thật ra tay nghề của con cũng không có gì thay đổi, do trước kia ít thỏ, mấy năm nay thì có nhiều thỏ hơn thôi......"
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, mấy đứa nhỏ tụ tập lại với nhau, bọn chúng cũng không sợ lạnh, bọn nhỏ cùng nhau chạy ra ngoài.
874 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo