Lý Kiến Kỳ: “Con được nghỉ đông"

Thích Ngọc Tú: “Thời gian trôi qua nhanh quá.

Lý Kiến Kỳ cười: “Buổi sáng hôm nay con mới thi học kỳ xong"

Cậu hỏi: “Bọn nhóc Bảo Sơn với Bảo Châu đã thi chưa ạ?"

Thích Ngọc Tú: “Hẳn là vẫn chưa, thím cũng không biết hai đứa nó đã học được cái gì"

Cô nói: “Hai đứa nhóc nhà thím cả ngày nói mình học hành không tệ, cũng không biết có phải nói thật hay là không"

Lý Kiến Kỳ cùng cô sóng vai mà đi, nói: “Nhưng mà Bảo Sơn với Bảo Châu đều thật sự rất thông minh, bọn nhóc nhất định sẽ hoàn thành tốt việc học thôi."

Thích Ngọc Tú cười, nói: “Hy vọng là vậy, thím chỉ hi vọng trong đầu tụi nó có kiến thức, như vậy về sau mới có thể yên ổn mà sống. Cô nhìn về phía Lý Kiến Kỳ, hỏi: “Mùa hè này con sẽ tốt nghiệp hå?"

Lý Kiến Kỳ gật đầu, cậu nói: “Đúng vậy ạ."

“Vậy con có ý định gì sau khi tốt nghiệp chưa?” Sang năm sau cậu nhóc cũng mới mười bảy tuổi, đương nhiên ở trong thôn này không được coi là con nít, ở độ tuổi này đã sớm có khả năng đảm nhiệm tốt việc nhà lẫn việc nông rồi. Nhưng là Thích Ngọc Tú vẫn cảm thấy Lý Kiến Kỳ học tập tốt như vậy, lại đọc nhiều sách như thế, cuối cùng về thôn làm nông, chuyện này rất là đáng tiếc. Nhưng trong lòng cô cũng hiểu được rõ ràng, hiện tại trong thành phố chính sách ngày càng nghiêm khắc, trong đó mỗi ngày đều nhiều thêm một đám người đến từ nông thôn. Càng đừng cho rằng bọn họ ở nông thôn có thể dễ dàng sinh sống tại thành phố.

Lý Kiến Kỳ: “Con cũng chưa nghĩ ra, con nghĩ là sẽ ở thành phố tìm việc ở một nhà máy, có điều cũng chưa thấy chỗ nào tuyển công nhân"

Trong lòng cậu cũng sốt ruột, cũng là bất đắc dĩ mới nghĩ tới nghề nông.

“Con cũng sẽ để ý một chút, biết đâu lại tìm ra được chỗ tốt, nhưng nếu thật sự không có, con đành phải quay trở về thôn thôi, có thể hiện tại trồng trọt làm ruộng này đó con cũng không làm được, nhưng sau này có thể học.

Thích Ngọc Tú vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: “Con đọc sách nhiều chắc chắn rất thông minh, khẳng định sẽ sớm có kết quả tốt thôi."

Lý Kiến Kỳ cười cười, hai người đi đến ngã rẽ, vẫy tay tạm biệt, Lý Kiến Kỳ hình như nghĩ ra gì đó, quay đầu lại nói: “Bảo Sơn với Bảo Châu nếu cần học kèm thì có thể nói con, con mùa đông này ở nhà cũng không có làm gì?

Thích Ngọc Tú cười nói: “Ừm, thím biết rồi"

Cô về nhà vừa lúc ống khói trong nhà đã bắt đầu nghi ngút khói.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Bảo Sơn bắt ghế đứng nấu cơm, Thích Ngọc Tú cười nói: “Con làm được món ngon gì rồi?"

Bảo Sơn quay đầu lại: “A, mẹ, mẹ về rồi"

Thích Ngọc Tú gật đầu, cười nói: “Đúng vậy"

Cô đem thịt cá tới, hỏi: “Con đang nấu gì đó?"

Bảo Sơn: “Thịt vụn xào với nấm ạ"

Năm nay không cần Khương Việt cho nấm nữa vì nhà bọn họ tự mình dành dụm được không ít đâu.

Năm vừa rồi cảm thấy nấm tím ăn không ngon, mà có các loại nấm khác thì cũng không khác biệt là mấy, nhưng từ năm ngoái, sau khi biết được nấm tím rất quý giá, bọn họ mới cảm thấy nấm tím so với nấm khác ăn ngon hơn nhiều lắm.

Vị dù sao cũng hơi kỳ quái, nhưng tiềm thức đã sớm mặc định thành như vậy rồi.

Thích Ngọc Tú: “Em con đâu rồi?"

Bảo Sơn nhanh nhảu nói: “Bảo Châu đi đón Bảo Nhạc rồi ạ.

Đang nói đến từ ngày bọn họ đi học, Bảo Nhạc được đưa đến chơi cùng với Trần Chân, hai đứa nhóc ngày càng thân thiết hơn nhiều lắm. Vừa dứt lời, liền thấy Bảo Châu mặc áo bông màu hồng, một tay xách theo cây gậy trúc nhỏ, tay còn lại bế em trai mình, mà trên người cậu còn mang một con nhím con, lộc cộc trở về.

Thích Ngọc Tú: “Con sao lại đem theo cây gậy trúc nhỏ vậy?

Bảo Châu đúng lý hợp tình: “Để dò đường ạ!"

Thích Ngọc Tú:” Tâm tư của mấy đứa trẻ, người trưởng thành như cô muốn hiểu cũng không hiểu được.

779 chữ

0.12805 sec| 2388.578 kb