Khương Việt nhìn thẻ bài bên ngoài vườn, nói: “Nhìn xem, ở đây có để thông tin tóm tắt của con tinh tinh, nó là...."
“Bộ dạng của nó thật là lợi hại"
“Đúng vậy, đi thôi, xem trong chốc lát thôi, chúng ta tiếp tục đi lên phía trước đi, phía trước còn có khổng tước, khổng tước xòe đuôi vô cùng xinh đẹp khả ái. Khương Việt vừa đi vừa nói chuyện, lúc này cô thật ra đã ý thức được, vườn bách thú loại địa phương này càng thích hợp để dẫn trẻ con tới.
Tuy rằng công viên trò chơi cũng rất tốt nhưng là vườn bách thú lại mang một ý nghĩa mới mẻ hơn.
Các bạn nhỏ có thể được thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú của mình.
Được biết thêm kiến thức đối với trẻ con hiện đại không tính là gì, nhưng đối với bọn họ lại đặc biệt quan trọng.
Đoàn người nhanh chóng đến vườn khổng tước, mấy con khổng tước dạo tới dạo lui, Khương Việt kêu: “Đến đây đến đây xem nè.."
Cô dùng hết sức lực gào to, hai tay giơ cao, khổng tước:
Khổng tước xoay người, xoay mông ra đối diện hướng về phía cô, phảng phất như muốn nói đây là một con người ngốc nghếch.
Khương Việt không ngừng nhìn khổng tước mà kêu gọi, nhưng mà khổng tước căn bản không thèm để ý tới, mấy đứa nhóc Tiểu Bảo Châu cũng không biết khổng tước xòe đuôi là bộ dạng gì, có điều nhìn thấy chị Khương Việt liên tục gào to như vậy liền cảm thấy cách này nhất định có điểm tốt. Cũng nhanh nhẹn học theo bắt đầu gào to.
Động vật nhỏ đương nhiên sẽ rất có hảo cảm đối với các bạn nhỏ.
Ba đứa nhỏ học theo Khương Việt kêu quát quát, khổng tước run run, xoay qua đây, “Xòe đuôi đi nào"
Khương Việt: “Mau mau, mau cấp cho ta cái mặt mũi đi chứ?"
Khổng tước kiêu ngạo lúc này rốt cuộc quyết định cấp cho đồng chí nữ trước mặt một chút mặt mũi, cũng có khả năng cao là vì càng thích tiếng kêu quác quác của nhóm trẻ con, thân mình run run, rốt cuộc cũng xèo rộng cái đuôi. Mấy đứa nhỏ lúc này: “Oa! Đẹp quá.
Bọn họ xem đến ngây người, cũng cảm thấy khổng tước này quả thực quá xinh đẹp quá động lòng người.
Làm thế nào, làm thế nào lại xuất hiện một loài động vật đẹp như vậy chứ.
Đúng lúc này một đôi nam nữ đi qua, người thanh niên lên giọng chất vấn người yêu: “Rốt cuộc em có yêu anh hay không.
Hai người đi rồi, Tiểu Bảo Nhạc nhìn khổng tước xòe đuôi, nói như vẹt: “Ta yêu nó"
Trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Khương Việt bật cười: “Nó chính là khổng tước nha, sở dĩ bọn chúng xòe đuôi như vậy là vì.....
Mấy đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt, cũng không biết bọn chúng nghe vào tai hay không, nhưng mặc kệ nghe hay không nghe vào, bọn họ đều bị sắc đẹp của khổng tước mê hoặc rồi. Khương Việt: “Muốn đi lên phía trước không? Phía trước còn có khỉ, rất nhiều con khỉ nhỏ, à, chị nhớ rồi, hình như mãng xà cũng ở gần đó thì phải."
Tiểu Bảo Châu chớp đôi mắt to tròn, hỏi: “Mãng xà cũng bị bắt sao ạ?"
Khương Việt cười nói: “Đúng vậy!"
Tiểu Bảo Châu: “Thật ạ? Bọn chúng sẽ không chạy trốn sao?"
Khương Việt nghẹn cười, cảm thấy quả nhiên trẻ con rất thú vị, cô nói: “Hình như sẽ không đâu, chúng ta sẽ còn được xem nhiều thứ tuyệt vời nữa. Vườn bách thú ở đây còn có lão hổ, em biết lão hổ không?"
Tiểu Bảo Châu tròng mắt tròn xoe, nhóc nhấp miệng nhỏ, mắt to banh ra.
Một bên Tiểu Bảo Sơn ấy thế nhưng thật ra vô cùng kích động: “Em muốn xem, em muốn xem lão hổ."
“Còn có sư tử nữa!"
Mấy đứa nhỏ nhảy chân sáo theo chân Khương Việt, đừng nói ba đứa nhỏ kiến thức hạn hẹp, ngay cả Thích Ngọc Tú đi theo một đường cũng không ít lần bị kinh ngạc. Thật sự là trước nay cô đều không có gặp qua cái gì mà khổng tước. Này sao nó có thể đẹp đến như vậy cơ chứ!
Cô nói: “Nơi này thật là thú vị” Cô nhìn khắp chung quanh, lại nói: “Người đến đây cũng không đông lắm. Khương Việt: “Bởi vì không có gì đặc biệt, mọi người đều xem thành thói quen, không còn cảm thấy mới lạ, liền cảm thấy không đáng tám mươi đồng. Nhưng kỳ thật, tám mươi đồng cũng rất cần thiết, chỉ có dịch vụ hiệu quả và lợi ích tốt mới có thể bảo đảm có được sự đãi ngộ của những loài vật ở đây."
849 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo