Mấy đứa nhỏ lại chạy lịch bịch vào nhà chúc tết, ông Thích và bà Thích quả thật là người keo kiệt, mỗi người chỉ cho một phân tiền chẳng được bao nhiêu.

Tuy nhiên bọn họ cũng không bất công, thật ra đối xử rất bình đẳng.

Hai vợ chồng già này cũng xem trọng của con trai út nhất, nhưng nếu so với bản thân thì con trai út cũng phải xếp sau.

Bản thân mình mới là quan trọng nhất.

Cả gia đình khó khăn lắm mới có thể quây quần bên nhau, ríu ra ríu rít, bà Thích cũng không để ý đến mặt mũi, vội vàng hỏi: “Các con mang gì đến cho mẹ?"

Thích Ngọc Linh: “Con cắt cho mọi người một cân thịt, mẹ với cha mỗi người một đôi găng tay, một đôi giày bông"

Mặt mày bà ấy tươi cười rạng rỡ, nói: “Ái chà, để mẹ xem.

Bà nhanh chóng cầm lên, gật đầu nói: “Được lắm, đây quả thật là đồ tốt!"

Lại nhìn sang Thích Ngọc Tú: “Con gái thứ hai quà của con đâu?"

Cô em gái út đứng bên cạnh chép miệng, nói: “Nhà nghèo mà, không tới đây chiếm đồ là tốt lắm rồi"

Thích Ngọc Tú ngẩng đầu lên: “Em câm miệng đi, đừng có phun phân đầy miệng. Một năm mới trở về, lẽ nào chị lại về tay không, còn em thì sao, đã mang thứ quý giá gì về rồi? Không phải là không khác chị mấy sao, không biết tại sao da mặt lại dày như vậy, cứ luôn miệng nói người khác. Khung cảnh bỗng trở nên yên ắng ngay lập tức.

Cô em gái út: “Chị, chị, chị......"

Thích Ngọc Tú: “Tránh qua một bên đi?

Mọi người kinh ngạc nhìn Thích Ngọc Tú, cho rằng người này nhất định là uống lộn thuốc, trước kia cô là người rất ít nói.

Thích Ngọc Tú không quan tâm đến bọn họ, nói: “Con mang theo thịt thỏ cay, còn có đồ cho cha mẹ, mỗi người một cái mũ lông thỏ"

So với năm ngoái, quà năm nay thật sự là không ít, bà Thích vừa nhìn thấy cái mũ lông thỏ là thích lắm rồi, cứ nhìn mãi không thôi. Nhưng mà......

“Cái này bao nhiêu tiền?"

Thích Ngọc Tú: “Bao nhiêu cũng không quan trọng"

Bà Thích bĩu môi, nhưng ngay sau đó lập tức đội thử chiếc mũ.

Bà vô cùng vui vẻ: “Ái chà, năm nay đúng là kiếm được nhiều đồ tốt"

Anh Thích cũng bắt đầu đội thử, Thích Ngọc Tú: “Anh trai, túi thịt thỏ cay này cho anh, anh mang theo mà ăn"

Anh Thích cười: “Em còn làm cái này sao?"

Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Đây là lần đầu tiên em làm, nhưng cũng may là thành công"

Chị dâu cả theo chồng trở về, cũng biết đến những chuyện trong nhà chồng, thấy gia đình nhà họ Thích và em gái thứ hai cũng không phải ít người, còn luôn miệng nói anh trai, trong lòng cũng yên lặng gật đầu. Nhưng trên thực tế, vợ của cậu em trai nhà họ Thích lại nói thầm: “Sao anh cả lại có phần riêng?"

Thích Ngọc Tú ngẩng đầu: “Anh cả đối xử với tôi rất tốt, đương nhiên tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh ấy"

Xét thấy hôm nay sức chiến đấu của Thích Ngọc Tú thật sự rất mạnh mẽ, mọi người nhất thời cũng đã thành thật hơn không ít và cũng an phận không ít.

Đôi khi con người chính là như vậy, càng nói chuyện ôn tồn với họ, càng muốn dĩ hòa vi quý với họ, ngược lại càng dễ khiến họ được đằng chân lên đằng đầu. Nhưng khi đối diện với một người không dễ dàng bắt nạt lập tức sẽ có sự khác biệt.

Thích Ngọc Tú: “Anh cả, mau đến đây, em sẽ phụ giúp cho anh.

Anh cả: “Định đi đâu chứ hả, bên ngoài trời lạnh lắm, mau lên giường nghỉ ngơi đi.

Cuối cùng, mấy vị “khách” đều lên giường nghỉ, em gái út bị Thích Ngọc Tú giáo huấn cho mấy lần, đã bắt đầu an phận không ít. Đương nhiên, em gái út an phận còn vì một nguyên nhân khác, đó là năm nay quà của cô chỉ có một khối đậu hủ và mười quả trứng gà, nếu so với những người khác trong nhà thì thật sự là rất khó coi.

Cô em gái út thật sự rất hiểu mẹ của mình, cho nên cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Thích Ngọc Tú mới vừa ngồi xuống lại thấy anh cả hấp tấp chạy lên, nói: “Em hai, thịt thỏ cay này của em thật sự rất ngon.

Vừa rồi anh có nếm thử một miếng, dư vị vẫn còn đọng trong miệng: “Em làm ngon lắm” Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Anh cả cảm thấy ngon là em yên tâm rồi. Em trai út: “Anh cả sao anh còn ăn vụng..."

899 chữ

0.04095 sec| 2389.734 kb