Nhóc nghiêm túc: “Con không muốn cả đời ở thôn quê, con muốn rời khỏi đây"

Ông Điền trầm mặc một chút, hét lớn một tiếng: “Được!"

Ông không chỉ không mất sinh khí, ngược lại mỉm cười, nói: “Đứa nhỏ này có chí khí lắm.

Ông nói: “Nếu con nói muốn viết giấy nợ, ông liền đồng ý với con, chỉ cần con thi tốt thì sẽ được đi học tiếp. Nhưng nếu con thi rớt, lừa gạt chúng ta, con đừng mong sẽ được yên ổn.

Chiêu Đệ nhanh chóng nói: “Con biết rồi ạ?

Nhóc làm như vậy, thật ra không phải vì muốn gả cho người thành phố gì cả, hiện tại nhóc cần phải tìm cho mình một lý do củng cố cho hành động của bản thân, quan trọng hơn, phải để cho ông bà thấy rằng đầu tư vào nhóc sau này sẽ kiếm được tài nguyên không tồi. Chỉ có như vậy, cha mẹ mới không nghĩ đến việc mau chóng đem nhóc gả đi.

Nói đến cùng, nhóc thật sự không thích ông bà mình, nhưng vào lúc này xác thật chỉ có thể dựa vào họ.

Nghe được Chiêu Đệ nói những lời này, mấy đứa nhóc khác ở một bên mặt mũi cũng tái mét. Phúc Tử trước giờ luôn cảm thấy mình là người học giỏi nhất nhà, lúc này cũng hơi hơi nhấp miệng, vợ Điền Nhị càng là một bộ dạng không đồng tình nhìn Chiêu Đệ: “Để cho con gái đi học, cũng không biết sẽ bỏ phí bao nhiêu tiền...... rồi còn việc nhà....."

Ông Điền: “Trong nhà này mấy đứa con gái vẫn phải tiếp tục đi học, chỉ cần học tập không sa sút quá mức, thì vẫn phải tiếp tục học. Ít nhất cũng phải tốt nghiệp được tiểu học.

Bà Điền: “Ông à"

Bà kinh ngạc, quyết định lần này so với thương lượng lúc trước của bọn họ dường như cách biệt quá lớn rồi. Ông Điền: “Được rồi, từng người đều trở về phòng mình đi"

Ông cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ là thời điểm ở riêng với bà Điền, ông mới thấp giọng nói: “Bà nó à, chúng ta như vậy nhưng thật ra cũng không bằng Chiêu Đệ"

Bà Điền liền bĩu môi: “Nó chỉ là một đứa con gái..."

Ông Điền: “Mấu chốt chính là lời nó nói cũng rất đúng, bà tự mình ngẫm lại thử xem, nếu con bé có thể đến thành phố học tập, sau lại quen biết với đám thanh niên trong thành, chúng ta mấy năm nay trả giá cũng đáng mà có phải không? Tóm lại bọn chúng ở nhà ăn không ngồi rồi cũng không có gì tốt. Còn tiền học ở trường, chúng ta bắt con bé ghi giấy nợ, mặc kệ gả cho ai thì cũng phải trả. Chúng ta vẫn là được lời......"

Bấy giờ mắt bà Điền mới sáng lên.

“Nhưng thà rằng thành tích học tập ở trường của nó tốt......"

Ông Điền: “Tiểu học một ngày chỉ học có một buổi, cũng không tốn quá nhiều tiền mà vẫn có được cái bằng tiểu học, so với những nhà khác cũng tốt hơn nhiều lắm! Người ngoài nhìn vào, liền thấy được cháu gái nhà mình có bao nhiêu quý giá! Càng học cao hiểu rộng, sính lễ càng được nhiều hơn." Lời này vừa nói ra, bà Điền liền chụp lấy đùi chồng, “Ông à, vẫn là ông phản ứng nhanh......” Bà lại nói: “Thật ra chúng ta nên cho Bảo Châu Bảo Nhạc về nhà, tôi thấy Bảo Nhạc thân thể tốt lên nhiều lắm, Bảo Châu vừa rồi cũng đạt được thành tích rất tốt, con bé này nhìn thế nào cũng không thấy giống cha mẹ nó, càng lớn càng xinh ra, trắng trẻo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn phúc hậu.

Sau này mà gả đi, lễ vật nhất định rất nhiều đó.

Bà hối hận thì ông không hối hận sao?

Bọn họ đều rất hối hận. Nhưng cho dù nhà họ Thích ở cách đây khá xa thì cũng không phải là vô dụng, hơn nữa cả nhà bên kia mỗi lần đều nhắc đến không thiết bất cứ thứ gì, quả thật là không biết xấu hổ mà.

Lúc đầu là bọn họ đuối lý, lúc này nếu thật sự muốn giành lại mấy đứa nhỏ, chỉ sợ thật đúng là chưa chắc có thể đối phó lại một nhà toàn cực phẩm bên kia.

Ông di chuyển tẩu thuốc trên tay, nói: “Trước mắt cứ thăm dò xem thái độ bọn họ ra sao đã, có điều bà có thể ở trước mặt mấy đứa nhỏ tỏ vẻ thân thiện vui vẻ hơn một chút.

829 chữ

0.12338 sec| 2388.703 kb