Tiểu Bảo Châu bọn họ ở bên ngoài ăn cơm cũng không thành vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ phục vụ nhiệt tình chiêu đãi khách như vậy, cô nhóc mở to đôi mắt sáng trong, khoé miệng càng giương cao hơn.
Tuy rằng có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng thật ra rất hào hứng.
Bảo Sơn cùng Bảo Nhạc cũng vậy, cặp mông nhỏ của Bảo Nhạc hết nhướn bên này lại nhướn bên kia, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì hào hứng. Nhưng Thích Ngọc Tú thật sự có chút ngượng ngùng đến e dè. Khương Việt: “Em gọi bốn món, bản thân em thích nhất hai loại sốt cay cùng cà chua, có điều những món khác cũng không tồi, thịt bò thịt dê nhất định cần phải có trong thực đơn ăn uống ngày hôm nay rồi, tôm cua cũng phải gọi..... Còn có cả thịt nướng.. Khương Việt hiểu được bọn họ không quen thuộc nơi đây nên liền tự mình chủ động gọi món.
“Khương tiểu thư, những món này cũng không khác gì nhau lắm, nhiêu đó ắt hẳn đã đủ rồi” Người cạnh lên tiếng nhắc nhở.
phục vụ ở bên Bọn họ chỉ có hai người phụ nữ cùng ba đứa nhỏ, trong số họ còn có một nữ minh tinh.
Trong truyền thuyết nữ minh tinh đều sẽ không ăn cơm.
Cho nên cô ấy nhắc nhở thế nhưng Khương Việt khẳng định nói: “Nếu không gọi thêm chắc chắn sẽ không đủ"
Nhưng thật ra nếu không lặp lại các món ăn đã chọn, đầu tiên là nhìn từ trên xuống dưới một lượt, lại nghĩ đến lượng ăn cực đại của Thích Ngọc Tú, đơn giản nói: “Tôi không gọi lắt nhắt nữa, chị mau giúp tôi gọi toàn bộ các món ăn ở đây đi, mỗi loại tôi đều lấy một phần!” Người phục vụ:
Cô trầm mặc nửa ngày, nói: “Lỡ đâu ăn không hết....
Khương Việt khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn sẽ ăn hết!"
Cô cười nói: “Cô hoàn toàn không biết gì về năng lực ăn uống của chúng tôi cả.
Người phục vụ: “? ??"
Dùng sự thật để chứng minh, mọi người cùng với Khương Việt khẳng định có lòng hảo tâm nhắc nhở người phục vụ hiểu biết về lượng cơm ăn hàng ngày của đám người bọn họ. Phục vụ nhanh chóng thúc đẩy ra món liên tục.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo Châu ăn lẩu, trước ngày hôm nay nhóc đều chỉ nghe qua lời người khác nói.
Mặc kệ là nhà ai cũng đều không được ăn qua, hoàn toàn chưa từng được ăn thử.
Chính là cảm giác chỉ cần ăn qua một lần, lập tức liền cảm thấy lẩu là món ăn ngon nhất trên đời. Món lẩu này cùng nồi thức ăn nhóc ăn cùng ba vào thời điểm ba còn sống không khác biệt nhau cho lắm, cũng không phải hoàn toàn giống nhau, vẫn có điểm khác nhau, món ăn ngày trước không cần chấm tương vẫn đầy đủ hương vị. Món này mỗi lần ăn đều phải thêm nước sốt vào. Có điều món này ăn quả thật rất ngon.
Cô nhóc từng ngụm từng ngụm nhai rồi nuốt, mà một bên khác, mấy người còn lại cũng không khác gì nhau.
Trẻ con lớn như Tiểu Bảo Nhạc bên nhà người khác đều nhờ người trong nhà hỗ trợ, nhưng người phục vụ mắt thấy đứa trẻ một tay cầm đũa một tay cầm muỗng, hai tay nhanh nhẹn chuyển động thoăn thoắt, thời điểm ăn cơm cũng há to miệng làm người ta không thích cũng không được, căn bản không cần người lớn phải nhọc lòng.
Không thể không nói, mặc kệ là khi nào, chỉ cần đứa nhỏ mở to miệng ngoan ngoãn ăn cơm đều khiến người ta thích thú.
Hơn nữa, không biết có phải là thói quen của cả nhà hay không, mọi người đều là một tay cầm đũa một tay cầm muỗng, hai tay đều hoạt động rất linh hoạt nhuần nhuyễn.
Biên độ động tác của ba đứa nhỏ không khác nhau là bao, tụi nhóc trông cực ký đáng yêu.
Khương Việt: “Bên kia có quầy thức ăn tráng miệng, cô phục vụ làm phiền cô mang chị ấy quá đó có được không ạ?"
“ĐƯỢC"
Thích Ngọc Tú đi theo qua đó, nghe nói bên này là các món ăn tráng miệng, chiếu theo đầu người mà miễn phí, liền quyết đoán khởi động tay gắp không ngừng nghỉ......
Người phục vụ:.....
Cô muốn nói, các người gọi nhiều như vậy, vốn dĩ cứ nghĩ ăn xong rồi, cô còn lấy thêm nhiều như vậy nữa?
Nhưng mà, khách hàng là thượng đế nên cứ để cô ấy lấy!
852 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo