Những đứa nhỏ này có lớn có bé đầy đủ cả, Trụ Tử làm anh cả đã đi làm rồi, nhưng vẫn đi theo mấy đứa em để trông chừng bọn chúng.
Cũng trạc tuổi có con gái lớn của anh cả nhà họ Thích, cô bé này vốn dĩ không định đi theo, nhưng nhìn thấy Bảo Châu lại kiên định đuổi theo, nhất định phải hỏi được bí quyết để có làn da trắng.
“Bảo Châu, em thật là trắng nha, ngày thường em ăn gì vậy?"
Mấy đứa con gái đều nhìn Bảo Châu, Bảo Châu chớp mắt, nói: “Bình thường em chỉ ăn cơm"
Cô bé chắc chắn sẽ không nói, buổi tối mỗi ngày mình đều uống sữa bò.
Tuy nhiên, cô bé cũng nói thêm: “Mùa hè em ra ngoài đều đội mũ rơm, nhưng mà phơi nắng nhiều, nên da cũng trở nên đen hơn. Trước kia da em rất đen......"
Nghe cô bé nói như vậy, là người thường hay gặp cô bé, Tế Ninh nhanh chóng gật đầu, nói: “Trước kia Bảo Châu đen như cục than vậy, năm ngoái mới bắt đầu trắng hơn.
Tiểu Bảo Châu dạ một tiếng, nói: “Đúng vậy. Mùa đông năm trước em vẫn luôn ở nhà, sau đó năm trước đi ra ngoài kiếm đồ ăn hay nhặt củi đều sẽ đội mũ rơm, vẫn luôn phải chú ý cho nên mới trắng được. Không có đứa bé gái nào mà không thích xinh đẹp, Tiểu Bảo Châu cười tủm tỉm: “Em thích trắng, em cảm thấy mình trắng mới là đáng yêu nhất.
Mấy cậu bé trai nhìn Bảo Châu, rồi lại nhìn mấy đứa con gái khác, gật đầu: “Em nói rất đúng"
Mấy đứa bé gái khác trừng mắt không vui, ghét nhất là mấy cậu con trai.
“Bảo Châu, gặp qua.
chị béo hơn so với trước kia đó. Đây là đứa con trai nhỏ của cậu út, lúc trước đã từng Tiểu Bảo Châu ưỡn ngực: “Bởi vì chị ăn nhiều, dĩ nhiên ăn nhiều thì có thể lớn hơn và cao hơn chứ sao"
Cô bé không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này, bèn nói: “Chúng ta đi đâu chơi bây giờ ạ?"
“Đi thôi, lên núi, anh dẫn các em đi nhặt quả phỉ......"
“A, ở bên này có quả phỉ sao?"
“Có!"
Bọn nhỏ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang cùng nhau đi lên núi.
Mặc dù người lớn thì như vậy, nhưng lần này mấy đứa nhỏ ở chung xem như cũng hòa hợp. Dù sao thì thời gian chơi chung với nhau cũng ngắn, cho nên cũng rất khó có mâu thuẫn.
“A, có một con thỏ.
“Mau! Chúng ta có thể bắt nó!"
Mấy đứa nhỏ cùng nhau tiến lên......
“Bọc đánh!"
Mười mấy đứa nhỏ nỗ lực vây bắt, cuối cùng bọn họ thật sự đã bắt được con thỏ, lúc này cả đám đều vô cùng đắc ý.
“Ui, một đám trẻ con lại bắt được con thỏ sao?"
“Con thỏ này lại rất mập nha."
Người trong thôn đi ra ngoài tản bộ, thấy bọn nhỏ xách con thỏ trong tay đều vô cùng ngưỡng mộ.
Con thỏ này chính là một thứ tốt, nó có rất nhiều thịt.
Bọn nhỏ còn chưa về tới nhà, cả nhà họ Thích đã nghe chuyện bọn nhỏ bắt được thỏ, ông Thích nói: “Năm nay nhà mình rất được dịp ăn thịt thỏ!"
Khóe miệng ông nhếch lên, biểu thị vẻ mặt đầy đắc ý.
Bà Thích: “Không buồn cười chút nào"
Hôm nay, cậu con trai út nhà họ Thích muốn đưa vợ và con cái về nhà mẹ đẻ, chẳng qua vì lười biếng cho nên đợi đến giờ cơm mới qua. Chỉ là lúc này nhìn thấy sắc mặt người nhà mình, thật sự đúng là không muốn đến.
Vợ của cậu con trai út nhà họ Thích cũng không nghĩ đến lại không tốt như vậy, thật là sầu mà, đôi lông mày cũng nhăn hết cả lại. Thích Ngọc Tú thấy thế thật tức cười. Không muốn đến thì dù gì cũng đã đến rồi.
Cả nhà cậu con trai út nhà họ Thích rời đi, anh cả nhà họ Thích cũng đã nấu xong đồ ăn, anh rửa tay sạch sẽ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh nói: “À đúng rồi, em hai, em tới đây một lát” Anh vào phòng, Thích Ngọc Tú buồn bực đi theo, cô em út nhà họ Thích lập tức bước lại gần, muốn nghe lén, điều mà cô em út không thích nhất chính là anh cả và chị cả đều thật bất công với cô. Chỉ biết nghĩ đến chị hai, không hề có một vị trí nào trong lòng dành cho đứa em út này. Cô ấy mới là đứa em gái nhỏ nhất trong nhà, tại sao không thể so với cái người bị điếc kia? Mặc dù thật sự rất không hài lòng, nhưng cô em út lại không dám nói trước mặt anh cả và chị cả, chỉ có thể giữ trong lòng, cảm thấy uất nghẹn và không thoải mái.
837 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo