Cho nên cũng có rất nhiều nhà không đòi tiền, tuy rằng biết ba nhà này đều khó khăn, thậm chí phải nhịn ăn để tiết kiệm tiền, nhưng là hai trăm cân so cùng ba trăm cân, sự chênh lệch này cũng quá lớn, trong lòng bọn họ mười phần đều cảm thấy không công bằng.

Bọn họ nuôi heo cảm thấy nhà mình tốt hơn những nhà khác, nhưng đến khi thu hoạch thành quả rồi thì ngược lại lại không giống như họ nghĩ.

Cảm giác nhà mình mặc dù có thịt nhưng cũng không vui vẻ mấy.

Mà một chút danh tiếng cũng không có vậy càng không vui.

Trên đời này chuyện phiền não nhất chính là chuyện nhìn người khác phát tài mà chính mình khổ vẫn hoàn khổ. Tóm lại bọn họ chính là đang đỏ mắt ghen tị, không thể kiềm chế mà nảy sinh lòng ghen ghét.

Thích Ngọc Tú về đến thôn, liền thấy mấy cụ già ngồi dưới gốc cây cổ thụ trước cửa thôn, vừa nhìn thấy cô, đôi mắt đều sáng, nói: “Vợ Điền Đại à, cô đây là......"

Tầm mắt dừng lại bên con cá lớn cô xách theo bên mình.

Thích Ngọc Tú: “Không phải con vừa bán heo sao? Vừa hay con mang một ít thịt đến biếu nhà chị con."

“Cá này của cô đúng là không tồi nha.

Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Đây là cá mẹ chồng chị con cho, bọn họ là công nhân nên Nguyên Đán được thưởng"

Mấy cụ già hâm mộ vô cùng, ngay lập tức hỏi lại: “Nghe nói nhà cô bán hơn tám mươi nha......"

Thích Ngọc Tú cũng không có gì để mà không thừa nhận, cô gật đầu vâng một tiếng, nói: “Đúng vậy ạ! Nhờ chuyện này con cũng không lo lắng bằng việc sang năm cho mấy đứa nhỏ đi học. Cô nói thêm: “Trong nhà có hai đứa nhỏ đi học, con cũng áp lực nhiều lắm, vừa lúc lần này bán được tiền, con cũng đỡ lo lắng hơn, vẫn là chính sách của nhà nước tốt. Nếu không con làm sao có thể biết được nuôi heo có thể kiếm được tiền nhiều như vậy"

“Đó là vì nhà cô nuôi heo tốt quá đấy. Một một dì lớn tuổi chua chát nói.

Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Thật ra ai cũng đều là lần đầu tiên tiên nuôi heo, con cũng chỉ chăm sóc tới lui kỹ một chút, đại khái cứ cho là con có thiên phú trong việc này đi"

Mấy ông cụ bà cụ:

Thích Ngọc Tú: “Sang năm không biết phân chia làm sao, vẫn là rút thăm đúng không ạ? Con vẫn luôn trông cậy là sẽ có thêm nhiều cơ hội như vậy nữa. Con coi như có thiên phú trong phương diện này, vậy mà không nuôi heo thì cũng phí quá đi?"

Mấy ông cụ bà cụ:

Thích Ngọc Tú tiếp tục: “Nếu rút thăm, con cũng không cầu như năm nay cứ như vậy mà rút được số một, cho con số hai mươi con cũng vui. Con rất minh bạch, heo con nào cũng như nhau thôi, quan trọng nhất vẫn là ở người nuôi heo, con có thiên phú nên so với người khác cũng không giống nhau......"

Mấy ông cụ bà cụ: "

Trong đám người có một người rốt cuộc không chịu được nữa đứng lên, khụ khụ ho khan vài tiếng, nói: “Mấy người cứ tiếp tục nói chuyện đi, giữa trưa rồi tôi phải về trước đây, tôi còn phải ăn cơm nữa......"

“Tôi cũng phải đi rồi"

Thích Ngọc Tú: “Nhà mọi người không phải chỉ ăn hai bữa cơm sao?"

“Không đâu, nhà của chúng ta ăn những ba bữa cơm Thật sự là nghe không lọt mấy lời mà đồng chí nữ này tự biên tự diễn. Tuy rằng trước giờ đã nghe qua nhiều người khoác lác, nhưng kia đều là tâng bốc đàn ông trong nhà, ai lại tự tâng bốc mình như vậy chứ! Nghe tới liền thấy là người này da mặt dày.

Lúc này một đoàn mấy bà cụ già cứ nhao nhao như đàn ong, Thích Ngọc Tú nhún nhún vai, chuẩn bị đi về nhà, chỉ là rất nhanh đã cảm thấy được một ánh nhìn dừng lại trên người mình. Vừa quay đầu lại, thì ra là Lý Kiến Kỳ, thiếu niên đứng ở cách đó không xa, mỉm cười với Thích Ngọc Tú đứng đối diện, sau đó giơ lên ngón tay cái.

Thích Ngọc Tú: “...

Hôm nay cô được người ta giơ ngón cái đến hai lần.

Cô ấy mặt không đổi sắc, nói: “Sao con lại trở về vào lúc này?"

805 chữ

0.12297 sec| 2389.172 kb