Tiểu Bảo Nhạc vỗ lấy cái bụng nhỏ của mình, gật đầu tự nói với bản thân: Bảo Nhạc là người thông minh nhất.

Tự khen chính mình cũng không phải là chỉ có những nữ đồng chí đâu!

Nhóc cũng xứng đáng được khen như vậy mà!

“Mẹ ơi, chúng con năm nay làm kiểm tra đó, chỉ cần kiểm tra đạt được thành tích tốt nhất, đều được khen thưởng một cây bút chì. Tiểu Bảo Sơn nhớ tới chuyện này liền nhanh nói cho Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú: “Tốt như vậy sao? Vậy các con đã nắm chắc bài học rồi chứ?” Mấy đứa nhỏ nhanh chóng gật đầu, “Rồi ạ?"

Bảo Châu còn lớn tiếng: “Con với anh đều chuẩn bị chu đáo hết rồi ạ.

Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa phải cố gắng thi thật tốt đấy nhé."

“Vâng ạ!"

Bảo Nhạc ở một bên còn nói thêm: “Chờ đến lúc con đi học nhất định con cũng sẽ được khen thưởng..."

Đại khái là bởi vì muốn chuẩn bị cho bài kiếm tra, hai đứa nhỏ buổi chiều cũng không đi ra ngoài chơi, ở nhà chuyên tâm ôn tập bài vở, còn lẩm ba lẩm bẩm: “Không thể học qua loa được? Ngày kiếm tra chớp mắt liền đến, đây đều là lần đầu tiên Bảo Châu và Bảo Nhạc làm kiếm tra, hai đứa nhỏ ở nhà được mẹ cho ăn bánh quẩy, lại còn ăn thêm trứng gà, hai đứa vô cùng phấn khích sau đó cùng nhau đi học.

Một trăm điểm một trăm điểm, bọn chúng muốn thi được một trăm điểm.

Bảo Sơn và Bảo Châu đều cảm thấy chính mình nhất định sẽ làm được!

Hiện tại tuy có cả môn thể dục và âm nhạc, nhưng kỳ thi cuối kỳ này chỉ có hai môn là toán và ngữ văn.

Hai đứa nhỏ này vừa kiểm tra xong, chỉ cách một ngày sau liền có kết quả, bọn chúng cả hai đều bắt được hai con điểm một trăm tới tay, lớp bọn họ còn có hai bạn học cũng đồng thời đạt được hai bài một trăm điểm, trong đó một người là Chiêu Đệ.

Một người khác là con cháu thân thích của nhà đại đội trưởng, tên là Thôi Vũ.

Bốn đứa nhỏ đều được hai bài một trăm điểm, xem như cùng đứng hàng đệ nhất, mỗi một người đều được thưởng lấy một chiếc bút chì, mấy đứa nhỏ này đều phấn khích đứng thẳng lưng ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo.

Thầy Chu mỉm cười: “Về sau các bạn trong lớp phải học tập theo đó"

“Chúng em biết rồi ạ."

Kỳ thật hiện tại mấy nhà ở đây không để ý việc con trẻ học tập tốt hay là không, học tập tốt không phải cũng đều phải ở nhà mà làm nông sao?

Điểm số cái này có thể nói lên được gì chứ?

Nhưng tuy nói học tập không quan trọng, con nhà người ta đều đạt được một trăm điểm, con nhà mình chỉ có bảy chục tám chục điểm, hoặc là ít hơn nữa, vậy thì không thể không cảm thấy mất mặt được. Đều ở cùng một thôn, giữa người với người cũng có thể có sự cách biệt điểm số nhiều đến như vậy sao?

Mặc kệ là thời đại nào, sự so sánh này kia là điều không thể tránh khỏi.

Một vài người lòng dạ hẹp hòi, lòng tự trọng lại cao ngất ngưỡng, về nhà liền đánh con mình, cha mẹ vất vả tích cóp tiền cho chúng bây học hành mà chúng bây lại thành ra như vậy sao? Thích Ngọc Tú vì thấy hai đứa nhỏ nhà mình đều đạt thành tích tốt, nên liền quyết định khen thưởng cho chúng bằng một bữa bánh ngọt thịnh soạn, mà nhà người khác thì lại......

Ví như nhà họ Điền, ông Điền ngược lại thật sự tức chết rồi, không thèm quan tâm đến cô cháu gái lấy được phần thưởng cao nhất, ngược lại đứa cháu trai đích tôn mà ông đặt hết kỳ vọng vào ấy thế mà thi xong lại chỉ được một điểm năm mươi mốt với một điểm sáu mươi, không biết thằng nhóc này ngày thường học hành thế nào mà điểm thi lại có thể bê bết thành cái dạng này.

Điền Cẩu Tử tâm trạng không ổn chút nào.

Nhóc ở nhà được chơi bời thoả thích, đến trường lại bị thầy giáo quản hết cái này đến cái kia, khiến cho nhóc không thích đi học một chút nào.

Mặc dù ban đầu nhóc vô cùng đắc ý khi có thể đến trường, nhưng hiện tại lại chán nản cảm thấy đi học thật chẳng có ý nghĩa gì.

815 chữ

0.10971 sec| 2384.203 kb