Cũng do nhà Thích Ngọc Tú nằm giữa sườn núi, nhà người khác nhìn không đến được, nhưng phàm là có thể ngửi liền hiểu được hương thơm ngào ngạt từ nhà bọn họ, quả thật một đường xông thẳng vào mũi. Có điều nhà bọn họ cũng là nhà nuôi heo, hôm nay sao lại có thể không ăn thịt heo được chứ? Thời gian ăn cơm trưa nhanh chóng bắt đầu, trời lạnh nên bọn họ đều phải ngồi trên giường ăn, cả nhà đắp chăn lên chân, vừa ấm áp lại vô cùng dễ chịu.

Tiểu Bảo Châu ngồi đối diện với mẹ mình, Thích Ngọc Tú nhân dịp này nhìn kỹ con gái mình, phát hiện mặt cô nhóc hình như tròn ra thêm không ít, khuôn mặt nhỏ hồng hồng tròn trịa, ban đầu là khuôn mặt gầy ốm đen nhẻm như hạt hướng dương, mà hiện tại lại mũm mĩm như hạt dưa hấu. Mùa hè vừa qua còn không được như vậy nữa!

Cũng đúng thôi, mùa hè là thời điểm Bảo Châu với Bảo Sơn buổi sáng tuy rằng vẫn phải đi học, nhưng đến buổi chiều cũng phải phụ giúp mẹ việc nhà, những lúc rảnh rỗi mới được ra ngoài đi chơi. Đều không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi ở nhà. Quả nhiên liền gầy đi rất nhiều. Hiện tại trời lạnh dần, bọn chúng buổi chiều cơ bản cũng không bước ra khỏi cửa, mặc dù có đôi khi Điềm Nữu tới tìm Tiểu Bảo Châu chơi, bọn nhóc cũng đều ngoan ngoãn dắt tay nhau chơi ở trong phòng. Hơn nữa thời điểm bọn nhóc ở nhà đọc sách làm bài tập gì đó, không nhịn được liền ăn chút quà vặt, những đứa trẻ này hiện tại làm sao có thể cả người không mập thêm một vòng được chứ? Nhà cô nuôi heo thành heo siêu béo, nay cũng nuôi Bảo Châu thành cô bé mũm mĩm rồi sao. Thích Ngọc Tú lại nhìn về phía của Bảo Nhạc, Bảo Nhạc cũng không khác là bao nhiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cũng toàn là thịt, còn có hai ngấn mỡ nữa, phúng phính đáng yêu như bánh bao nhỏ.

Tiếp tục nhìn một vòng...... A, Bảo Sơn xem ra còn tốt chán, thoạt nhìn cũng không mập hơn bao nhiêu, có điều, đầu của Bảo Sơn lại dài ra một chút, đứa nhỏ này cũng ra dáng người lớn quá, đều giống nhau là ăn nhiều nhưng thằng bé lại phát triển chủ yếu ở cái đầu.

“Mẹ à, mẹ đang nhìn cái gì thế ạ, sao lại không ăn cơm?” Bảo Châu dịu dàng hỏi, giọng điệu nghi ngờ.

Thích Ngọc Tú: “Mẹ xem các con cả người có thêm tí thịt nào không ấy mà"

Bảo Châu tự bóp lấy eo của mình, nhéo nhéo, ngẩng đầu khẳng định chắc nịch với mẹ mình: “Con có thêm thịt mỡ nè mẹ"

Thích Ngọc Tú: “..."

Con đúng là hiểu rõ bản thân quá đó.

Bảo Châu cười tủm tỉm, tiếp tục nói: “Trẻ con thêm thịt cũng không có sao, con còn thấy như vậy rất đáng yêu"

Mọi người nhìn xem, cô nhóc này cũng quá là tự tin mà.

Thích Ngọc Tú sâu sắc cảm khoái, cô vừa rồi có thể tự tin như vậy, chắc chắn là do ảnh hưởng từ con gái rồi, con gái của cô mới xứng danh đệ nhất tự tin.

Cô cười nói: “Cũng không thể quá béo được."

Lời này vừa nói ra, Tiểu Bảo Châu liền không phục, cô nhóc nói: “Con cũng đâu có quá béo đâu, con chỉ đang phát triển theo đúng độ tuổi thôi mà, mấy bạn nhỏ khác cùng tuổi với con, không phải đều mũm mĩm như vậy sao?

Cô nhóc nói đến đúng lý hợp tình, tại trường học, nhóc đã gặp qua không ít bạn nhỏ giống như vậy rồi nha.

Thích Ngọc Tú ngẫm nghĩ thêm một lát, đúng là có chuyện như vậy, sau này điều kiện trong nhàtốt hơn, nhà ai lại không muốn nuôi con của mình ngày càng béo tốt càng trắng trẻo hơn chứ! “Chị nói đúng đó ạ” Tiểu Bảo Nhạc luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ phụ họa cho anh trai chị gái của nhóc.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Được được được, các con đều nói đúng cả, mau ăn cơm tiếp đi!"

Tiểu Bảo Nhạc lúc này đã ăn đến no căng cả bụng, thời điểm người nhà ở xung quanh lải nhải liên miên không dứt, nhóc vẫn chuyên tâm không ngừng ăn tóp mỡ!

Tuy rằng nhóc nhiều lần đóng vài người phụ hoạ nhỏ bé, nhưng đồng thời cũng là đứa nhỏ khôn khéo nhất.

811 chữ

0.12967 sec| 2384.852 kb