Lần này thi không đạt được điểm tốt, nhóc lắp ba lắp bắp về nhà, quả nhiên chuyện này đã chọc cho mọi người trong nhà sắc mặt không tốt, nhóc nhìn về phía Chiêu Đệ bằng ánh mắt phẫn nộ: “Ai cho chị làm bài thi tốt như vậy?"
Chiêu Đệ không sợ cậu nhóc, cô bé bình tĩnh nói: “Chị chỉ là học hành đàng hoàng thôi, không có cách nào khác đâu chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cô không phải dạng người thông minh, hiện tại có thể học tốt vì đây đều là kiến thức cơ bản ai cũng biết. Nhưng vì muốn cho thằng nhóc kia một bài học, cô cũng không ngại nói như vậy. Chẳng qua, mấy lời này làm Phán Đệ còn có Nữu Tử, Phúc Tử biểu cảm cũng không tốt cho lắm.
Nữu Tử Phúc Tử thi cũng không đến nỗi kém nhưng lại không tốt giống như Chiêu Đệ.
Về phần Phán Đệ, cô nhóc cả ngày theo sau lưng Thẩm An, làm chó săn cho người ta, theo lẽ đương nhiên đối với chuyện học tập cũng chỉ qua loa đại khái.
Ông Điền bà Điền nhìn thành tích của vài người bọn họ, Điền Cẩu Tử thấy sắc mặt bà nội không tốt lắm, nhanh chóng nói: “Bà ơi, con không muốn đi học nữa, con không hiểu mấy cái này. Lại nói học tập về sau không phải cũng đều vô dụng sao, sau này còn không phải về trong thôn trồng trọt. Con hà tất phải lãng phí tiền để học? Mỗi năm học phí cũng tốn rất nhiều tiền mà"
Bà Điền nhìn về phía ông Điền.
Ông Điền ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngay cả con cũng không đi học, mấy đứa con gái trong nhà đi học không phải lại càng vô dụng hơn sao?
Ông bắt đắc dĩ lắm mới phải cho cháu trai đi học, kỳ thật thời điểm bọn chúng đến trường, ông đã luôn suy nghĩ đến vấn đề này liền quyết định trước cứ xem thử nửa năm, học kỳ sau hãng tính tiếp. Lúc này sắc mặt ông khẽ thay đổi, Chiêu Đệ đột nhiên liền nói: “Ông, bà, con muốn đi học.
Vợ Điền Tam ngồi ở trên ghế nhìn con mình, đánh chết cũng không nghĩ tới nhà họ thế mà lại nuôi dưỡng ra một cô con gái dám nói chuyện với người lớn trong nhà như vậy. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, giây tiếp theo liền kéo tay con gái to giọng giáo huấn: “Cái con nhỏ này, đây là chỗ nào mà một đứa con gái như mày dám lên tiếng......"
Chiêu Đệ không để ý tới mẹ mình, trong nhà này, người cô nhóc cảm thấy ghê sợ nhất chính là ba mẹ nhóc.
Nhóc nhìn ông bà mình nói: “Ông bà, dù con đi học nhưng cũng chưa từng làm chậm trễ việc trong nhà, hơn nữa, đối với con việc học tập rất nhẹ nhàng, nếu tiếp tục đi học, khả năng cao con có thể thi đậu được tiểu học cùng trung học.
Nhóc muốn vì tương lai của chính mình mà tranh thủ một phen, tiếp tục nói: “Con đậu được trung học thì sẽ được đến thành phố học, như vậy có thể gặp được thanh niên thành phố, sau này mới có thể gả đến thành phố"
Nhóc biết một đứa con gái mười mấy tuổi đầu như nhóc nói ra chuyện này cũng kỳ cục, nhưng nhóc không nhịn được, chuyện này trước sau gì vẫn phải nói: “Nếu con cứ ở trong thôn này thì cũng chỉ gặp mấy người ở đây, thôn chúng ta cũng không có ai được xem là giàu có. Càng không cần nói tới cái gì gọi là giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng nếu con được vào thành phố thì mọi chuyện không phải sẽ khác sao, thanh niên thành phố học cao có rất nhiều, phụ nữ ngược lại rất ít. Chỉ cần con lớn lên có chút nhan sắc thì khẳng định sẽ tìm được một người chồng ở thành phố. Con gả đến chỗ tốt, điều này dĩ nhiên cũng tốt cho nhà chúng ta.
Ông bà Điền đều kinh ngạc, không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm Chiêu Đệ.
Mất nửa ngày, Ông Điền mới sâu kín nói: “Ông quả thật đã xem thường một đứa con gái như con.
Con ngược lại rất có chí hướng"
Chiêu Đệ nhanh nhẹn nói: “Ông, nếu ông còn không tin con, con ghi cho ông một tờ giấy nợ, mỗi năm học mất bao nhiêu tiền, con đều viết vào giấy nợ. Đến lúc con lớn kiếm được tiền, nếu con thất hứa, ông cũng có thể lấy giấy nợ ra tính toán với con mà?"
805 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo