Có điều người phục vụ liền biết chính mình vừa rồi thật sự đã suy nghĩ nhiều, cô nhìn thấy những người này một bên không ngừng lấy thức ăn, một bên không ngừng ăn, không ngừng càn quét, thế nhưng sắc thái của bọn họ quả thực đã giảm bớt tốc độ ăn khủng bố không ít rồi đó.
Chị gái mặt đen như đã đi khắp bốn phương tám hướng này, kỳ thật có thể ăn rất nhiều.
Ăn đến cuối cùng, mỗi người phục vụ ở đây giống nhau đều cố ý hoặc vô tình đi ngang qua bọn họ......
Không nhịn được, bọn họ chính là tò mò.
Không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng phàm là gặp được những người có sức ăn kỳ kỳ quái quái như vậy, ai cũng đều tò mò thôi mà!
Khương Việt là một minh tinh, ra cửa đều che đậy tương đối cẩn thận, nhưng dù sao hôm nay cũng là đến đây ăn cơm, đương nhiên sẽ không như vậy. Lại nói cô cũng là dùng thân phận này bắt được một vị trí tốt, đương nhiên, bọn họ là người thành thị như vậy, nhưng lại có cơ hội gặp được một minh tinh, khẳng định là sẽ đặt tầm mắt ở trên người cô.
Nhưng mà hôm nay lại là ngoại lệ, rất ngoại lệ!
Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn Thích Ngọc Tú..... Cô hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người ở đây. Cũng uổng công bọn họ ngồi ở góc tương đối kín kẽ, người lui tới phần lớn đều là người phục vụ, mà người ở đây còn có đạo đức, không có trộm chụp ảnh bọn họ, nhưng vẫn đang khiếp sợ thực tại, thật sự khó lòng mà giải thích được.
Này làm gì có ai nghĩ đến có ngày này đâu! Không thể tưởng được mà!
Bọn họ chưa thấy qua ai có sức ăn lớn đến như vậy!
Khương Việt đem mỗi phần thức ăn khác nhau đều gọi lên một lần, Thích Ngọc Tú không những ăn sạch, còn lui tới với quầy tráng miệng vô số lần, thế cho nên người phục vụ đặc biệt nói: “Cô cứ ăn, yêu cầu cái gì cứ phân phó tôi là được, tôi đi lấy cho cô!"
Ánh mắt tràn đầy hứng khởi!
Này dù sao cũng không phải cô ăn, nhưng cô thực sự rất tò mò, vị đại tỷ này rốt cuộc có thể ăn nhiều bao nhiêu chứ. Dạ dày của cô không có đáy sao?
Khương Việt chân thành tha thiết cảm khoái: “Em sai rồi, lẽ ra em nên mang mọi người đi ăn buffet. Chị ăn buffet đảm bảo sẽ thích hợp hơn.
Thích Ngọc Tú không biết tiệc đứng là cái gì, nhưng người phục vụ là vì khách hàng mà phục vụ, bọn họ liên tục dùng sức gật đầu, còn cùng Khương Việt đánh chưởng.
Thích Ngọc Tú:
Cô nhìn họ với vẻ mặt những người này quá kì quái.
Tiểu Bảo Châu đã sớm ăn xong rồi, cô nhóc chống cằm, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì là tiệc đứng ạ?"
Có chút lời thì thường người lớn sẽ không tiện hỏi, nhưng một đứa trẻ thì lại khác, chúng không cần bận tâm nhiều như thế.
Khương Việt giải thích sơ qua một chút.
Tiểu Bảo Châu ôm bụng nhỏ căng tròn của bản thân, nói: “Thì ra là thế, cái này là thích hợp nhất với mẹ em.
Nội tâm người phục vụ: Đâu chỉ riêng mẹ em, mấy người các em cũng như vậy mà.
Bữa cơm này là Khương Việt tự mình chủ trương trả tiền, Thích Ngọc Tú ăn đến no căng bụng, cô rất ít khi có thể được ăn no như vậy, nhưng là không thể phủ nhận rằng cô ăn thật sự rất no. Thậm chí, đây là lần đầu tiên, cô có cảm giác ăn đến no căng, cô xoa bụng, vui vẻ nói: “Thật là tuyệt vời"
Nhân viên phục vụ không nhịn được, nói: “Nữ sĩ, không biết tôi có thể cùng cô chụp chung một bức ảnh hay không, tôi từ trước tới nay chưa thấy qua ai có thể ăn được nhiều hơn so với cô cả!"
Thích Ngọc Tú:
Cô cười cười, nói: “Thật ngại quá, bộ dạng tôi thế này chụp thế nào cũng không thế nào ăn ảnh được......"
“Không vấn đề không thành vấn đề gì đâu......"
Cô cũng có chút xấu hổ, cười nói: “Hoan nghênh mọi người lần sau lại tới"
Bọn họ rốt cuộc cũng đứng dậy thanh toán rồi ra cửa.
Tiểu Bảo Châu ôm một con thú bông hình con heo nhỏ hồng nhạt trước ngực, vô cùng hào hứng nói: “Bọn họ còn tặng con món quà này"
Thích Ngọc Tú nhỏ giọng hỏi: “Bữa cơm này hết bao nhiêu tiền thế?"
Khương Việt bật cười, giả bộ chuyển sang đề tài khác nói: “Đi thôi, em lại dẫn mọi người đi chơi!"
831 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo