Nhưng bọn họ không biết Thích Ngọc Linh là thế nhưng không ngại bị bọn họ đánh giá.
Đúng là mấy người nhiều chuyện và phiền phức.
Có điều Thích Ngọc Tú cũng căn bản không biết mấy chuyện này, bởi cũng không có ai ở trước mặt Thích Ngọc Tú nói lung tung, như này không phải là tự kiếm chuyện sao?
Bọn họ không phải sợ Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú rất hung hăng, nhưng họ cũng không muốn dây vào mấy người nhà họ Thích, người nhà này nhìn có vẻ chung sống không hoà hợp. Mấy tên vô lại còn không làm phiền tới người nhà họ. Bọn họ còn nhớ rõ kết cục của thằng hai vô lại ngày trước kia nha.
Có điều sau này lại nghe nói là đám người kia trở mặt.
Rốt cuộc vì điều gì, dù không rõ lắm nhưng tóm lại đều là mấy việc nhỏ nhặt, mà việc nhỏ này cũng có thể dẫn đến mâu thuẫn lớn.
Bọn họ chính là người như vậy.
Mà theo ngày đầu năm trước, chuyện Thích Ngọc Tú nhà bọn họ nuôi heo lớn cũng lan ra, đừng nói nhà Trần Thất như thế nào chứ trong chuyện nuôi dưỡng heo lần này, một chút cũng không dám hồ đồ. Lúc sau ba nhà bọn họ đưa heo xuống núi, quả thật đã khiến người trong thôn kinh ngạc một phen.
Ngày trước chính là nghe nói heo của bọn họ nuôi cũng tốt, nhưng tới đây mới biết được, tốt cái gì mà tốt, cái này mà tốt ư, cái này thật sự là quá tốt đến mức hoàn hảo luôn đấy.
Này nhìn xem mấy con heo lớn này lứa đầu cũng phải ba trăm cân, chắc chắn là không sai lệch được đâu.
Xem heo nhà khác cũng chỉ độ tầm hai trăm cân, tóm lại vừa nhìn là liền thấy được hoàn toàn khác biệt. Trong thôn bao nhiêu người ghen ghét đến đỏ mắt, nhưng biết làm thế nào đây? Còn không phải do heo nhà mình sao?
“Tôi nói vợ lão đại này, nhà mấy người nuôi dưỡng heo làm sao thế? Bằng cách nào mà heo lại béo như vậy?"
Ngay cả bà Điền cũng tới tìm Thích Ngọc Tú hỏi chuyện.
Thích Ngọc Tú thật ra không nghĩ nhiều, dù là người nọ ôn tồn hỏi chuyện, thái độ của cô cũng không hòa hảo quá mức, chỉ nói: “Chúng con là ba nhà cùng nhau nuôi dưỡng, vợ Đại Sơn cùng vợ Trần Thất bỏ ra rất nhiều công sức. Con cũng chỉ hưởng chút lợi ích với hai nhà bọn họ. Bọn họ xác thật đã bỏ ra rất nhiều công sức. Mấy ngày mà thời điểm trời đổ mưa to cũng là hai người bọn họ lo liệu hết. Ngày sau lo liệu cho heo xuất chuồng ổn thỏa, cũng là bọn họ mỗi buổi tối thức trắng đêm trông chừng. Mà mấy việc này Thích Ngọc Tú cũng không tham gia, tuy rằng cô cũng có góp nhiều hơn hai túi thức ăn chăn nuôi, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn cảm thấy chính mình hưởng lợi nhiều quá. Thích Ngọc Tú nói như không nói, làm cho bà Điền trong lòng nghẹn đến mức hoảng loạn, cẩn thận ngẫm lại, bà là người chọn heo thứ hai, thế mà lại dưỡng không bằng người chọn heo cuối cùng như vợ Đại Sơn, trong lòng làm sao lại không thấy khó chịu cho được?
Bà ghen ghét cắn răng: “Là vì năm nay mấy người có vận khí tốt thôi.
Thích Ngọc Tú mỉm cười.
Tức chết bà rồi, cô lại còn mỉm cười nữa chứ.
Bà Điền: “Hừ!"
Cùng lúc đó mấy nhà khác cũng vây quanh bọn họ, nhà Thích Ngọc Tú không có đàn ông, nhưng Đại Sơn cùng Trần Thất đều bị người xung quanh vây thành một đoàn, luôn miệng nài nỉ giảng giải cho bọn họ bí quyết nuôi dưỡng heo hiệu quả, nói một tràng lại tiếp một tràng dài rốt cuộc làm sao có thể nuôi dưỡng heo tốt đến như vậy.
Vài người đều hi hi ha ha cười nói vận khí tốt, trong núi có nhiều cỏ heo ăn đến mập ra. Mấy lão nông dân cũng có tính toán riêng của mình, bọn họ cho heo ăn thức ăn chăn nuôi, cũng không nghĩ sẽ đem bí quyết này truyền cho mọi người đều biết.
Bằng không về sau mọi người đều nghĩ cách mua thức ăn chăn nuôi, bọn họ mua không được thì biết làm sao bây giờ?
Cho nên bọn họ vốn là những người nông dân chất phác cũng không nhịn được mà âm thầm ngẫm nghĩ một phen. Người bên này tụ tập đông đúc thành từng nhóm nhỏ, đại đội trưởng lập tức hô to, mấy nhà khác ngay lập tức xếp hàng lần lượt đưa heo đến công tác xã.
872 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo