Tế Ninh: “Đây lần đầu tiên em gái ngồi xe có phải rất đặc biệt không?"

Tiểu Bảo Châu:

Thật ra không phải là lần đầu...

Cô bé chỉ cảm thấy, cái xe này xóc nảy giống như chiếc xe trong công viên trò chơi. Tuy nhiên Tiểu Bảo Châu mím môi không nói lời nào.

Cô bé căng thẳng đến mức muốn nghẹn chết.

Nhưng thật ra Thích Ngọc Tú..... cô thật sự không ngờ tới, ngồi trên một chiếc xe ô tô hiện đại, đường đi cũng thông thoáng, sạch đẹp và trơn tru, vậy mà cô lại cảm thấy không thoải mái và bị say xe. Còn bây giờ ngồi trên một cái xe cũ kêu cùm cụp, gió lùa khắp xe, thế nhưng cô hoàn toàn không say xe.

Hoàn toàn không có chuyện cô bị say xe!

Cô thật sự không có số hưởng phúc mà.

Xe chạy thẳng đến công xã bọn họ, rồi lại từ công xã chạy đến đại đội, dọc đường trở lại thôn từ rất xa đã có người chào hỏi: “Linh Nhi, Tú Nhi đã trở về rồi sao?"

Vừa bước xuống thì nhìn thấy một đứa con gái tròn trịa mũm mĩm.

“Tú Nhi, đây là con gái cô sao? Lớn lên tròn trịa đáng yêu quá.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Mùa đông không ra khỏi cửa, nếu không ăn thì ngủ, sao mà không tròn trịa cho được?"

Bọn họ cũng không hàn huyện, nhanh chóng về tới nhà họ Thích.

Mới vừa bước vào sân, lập tức nhìn thấy cô em gái út nhà họ Thích đang đứng ở trong viện, vừa nhìn thấy hai người chị gái, lập tức nói: “Ái chà chà, thật đúng là khách quý nha, chị nhìn xem, mọi người đều phải làm xong hết rồi các chị mới đến.

Cô em gái lại nhìn Thích Ngọc Tú và mấy đứa con của cô, giọng điệu càng thêm tinh quái: “Ui ui, chị hai, đây chẳng phải là phát tài sao? Ăn mặc tốt như vậy, sao cũng không thấy chị hiếu kính cha mẹ một chút?” Thích Ngọc Tú lạnh lùng liếc nhìn cô em gái một cái, nói: “Em trở về sớm sao cũng không thấy em làm việc, còn không phải đang ở trong sân lười biếng hay sao? Như vậy tới sớm hay tới trễ có gì khác nhau? Lại còn nói đến chuyện có hiếu thuận với cha mẹ hay không...... Ha ha, em bị sao vậy? Em cứ quản tốt chuyện của mình đi, còn không biết tự nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi.

Lúc trước khi bị em gái chèn ép vài câu, Thích Ngọc Tú cũng không nói tiếng nào.

Nhưng mà bây giờ thì đã khác.

Con người luôn luôn thay đổi, Thích Ngọc Tú thuộc dạng thay đổi trong vô thức, là một người thay đổi từ từ, nếu tiếp xúc thường xuyên sẽ không nhận ra, nhưng nếu lâu ngày không tiếp xúc, vừa tiếp xúc sẽ lập tức cảm thấy người này hoàn toàn không giống trước kia.

Cô liếc mắt xem xét em gái út một chút, thấy em gái lôi thôi lếch thếch, cô lạnh lùng nói: “Một người phụ nữ nội trợ mà lôi thôi như một con quỷ.

Cô bước vào nhà trước tiên, cô em gái út tiến lên một chút, nói: “Chị cả, chị xem chị ấy.....

Thích Ngọc Linh liếc nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Chị hai em nói rất đúng, em thật sự không ra cái thể thống gì cả"

Hai chị em bước vào nhà, mấy đứa nhỏ cũng chào hỏi cô con gái út nhà họ Thích. Lúc này bước vào phòng, Thích Ngọc Tú nhìn thấy anh cả của cô, khóe mắt cô chợt đỏ hoe: “Anh cả!” Anh cả đang xào rau, anh cả là phụ bếp, tay nghề cũng rất giỏi. Năm nào anh trở về cũng đều xuống bếp nấu mấy món chính, những ngày tết mấy đứa em gái đều trở về, nhất định là muốn anhcũng về.

“Tú Nhi..."

Anh cả nhìn em gái mà khó kiềm nén được xúc động, đã hơn ba năm rồi anh không gặp em gái, suốt dọc đường đi, anh cứ nóng lòng về nhà, nghĩ xem người trong nhà đã thay đổi như thế nào. Không biết Tú Nhi ở bên kia có chịu thiệt thòi hay oan ức gì không, nhà người khác như thế nào cũng được, người mà anh lo lắng nhất chính là cô em gái này.

“Cậu hai ăn tết vui vẻ"

Hai anh em còn chưa kịp nói gì, một đám trẻ con đã vọt ra, một đám vây quanh anh cả, anh cả phân biệt mấy đứa nhỏ một chút, phát hiện mấy đứa con của em gái thứ hai được nuôi dưỡng rất tốt.

“A, tay cậu hai đang bẩn, đợi lát nữa cậu lấy tiền mừng tuổi cho các cháu nhé"

857 chữ

0.11923 sec| 2389.227 kb