Đây xem như phần quà đáp lễ cho bọn họ, Trần Thất tự nhiên cũng nghiêm túc hơn hẳn, hắn lúc này cũng phấn khích không chịu được, nói: “Ơn nghĩa gì, vốn là chúng ta thuận tiện cùng nhau nuôi dưỡng heo mà"
Thích Ngọc Tú nói: “Tôi muốn đến nhà chị tôi một chút, hiện tại không đi cùng với mọi người được rồi"
Mấy nhà còn lại nghe vậy liền gật đầu lia lịa.
Lại nhìn xem mấy nhà tự xưng giàu có, lại không kiếm được nhiều như vậy, chừng hai trăm cân cũng coi như là không tồi rồi, nhà họ Thôi trong thôn là gia đình bắt đầu cho heo ăn thức ăn chăn nuôi sớm nhất, nuôi ra cũng được gần hai trăm tám mươi cân, vậy cũng là rất tốt rồi.
Về phần mấy nhà khác, cơ bản đều cỡ hai trăm cân là cùng.
Heo ăn thức ăn chăn nuôi tự nhiên là không bằng heo thổ dưỡng, nhưng tình huống như thế này cũng không phân chia hơn thua được, hiện tại ăn cũng không đủ ăn, còn tâm trí nào mà quản heo lớn lên như thế nào nữa đâu. Có thể nuôi heo lớn lên đã là tốt lắm rồi. Lớn lên béo mập vậy thì quá tốt rồi.
Thích Ngọc Tú trước ánh mắt ghen ghét của mọi người chung quanh đi một chuyến đến nhà Thích Ngọc Linh, lúc này Thích Ngọc Linh còn đang bận rộn công tác tại cơ quan, Thích Ngọc Tú để lại hai cân thịt cùng hai phiếu đi chợ, mẹ chồng Thích Ngọc Linh mặt mày tràn đầy ý cười thích thú, lại cho cô một con cá chép lớn với một cân gạo nếp mang về.
Thật ra mà nói, bà lão không phải là người quá mức cay nghiệt, nếu không thì cũng không tuỳ ý để con dâu tự mình gửi đồ vật này nọ cho Thích Ngọc Tú nhiều năm như vậy, trước kia trong lòng bà vốn không vui vẻ gì, nhưng mấy năm nay nhìn thấy Thích Ngọc Tú đáp lễ không ít lần, tự nhiên cũng sẽ dễ chịu với cô hơn một chút.
Người như cô chung quy đều là mối quan hệ có qua có lại, tuyệt đối không để người đối diện chịu thua thiệt, bà hiểu rõ điều này, cũng hiểu được Thích Ngọc Tú không phải là kiểu chỉ biết ăn bám người khác, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.
Lại nói tiếp, bà cũng chủ động đưa ra cho Thích Ngọc Tú một ít đồ, tính ra Thích Ngọc Tú cũng không lỗ.
“Chà con cá này thật lớn quá.
Mẹ chồng Thích Ngọc Linh đắc ý: “Chứ còn sao nữa? Đây còn không phải lương thực hiếm có những ngày tết Nguyên Đán sao? Dì phải bắt con trai lớn đi xếp hàng từ lúc 3 giờ mới có thể giành được con lớn như vậy"
Thích Ngọc Tú líu cả lưỡi, có điều cũng không ở lại đây lâu, rất nhanh đã mang theo cá trở về, cô xách cá trên tay, thầm ước lượng khối lượng của con cá này ắt hẳn được bốn cân, Thích Ngọc Tú định trở về mua thêm một miếng đậu hũ, làm cá chép hầm đậu hũ, mà không được nhà cô hôm nay vẫn nên ăn thịt đi.
Hôm nay khẳng định là nhà nào cũng đều phải ăn thịt.
Thích Ngọc Tú còn chưa về đến thôn, mấy nhà bọn họ đều đã phân ra bốn phương tám hướng, mấy chuyện tại đại đội hôm nay cũng đều truyền tai nhau mà kể.
Mặt khác hai nhà kia cũng không giữ nhiều thịt, rốt cuộc thời buổi này tích cóp đồng tiền quá khó khăn, khó lắm mới có được cơ hội, tuy nhiên vẫn ưu tiên kiếm về nhiều tiền hơn một chút, mấy nhà bọn họ hết sức vui sướng, những nhà khác trong thôn thì không chắc đã vui bằng họ.
Thật ra mục đích của chuyện nuôi heo này chung quy đều chỉ để kiếm tiền.
Không có ai không kiếm được tiền, quan trọng là nhiều hay ít thôi.
Như Thích Ngọc Tú, cô không cần nhiều thịt như vậy là bởi vì có thể đi chỗ khác mua thịt, cho nên tạm thời không cần thịt mà cần tiền, giữ tiền trong nhà sau này gặp được cơ hội tốt thì dùng đến.
Mấy nhà khác lại chỉ nghĩ là nhà bọn họ tiết kiệm quá mức, đến ăn cũng không dám ăn.
Mà không ít nhà không cần tiền, chỉ cần thịt, bọn họ quanh năm suốt tháng cơ hội được ăn thịt cũng quá là ít đi!
806 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo