Điểm này cô thế nhưng thật ra đã tính toán vô cùng kỹ càng.

“Hiện tại mỗi lần chị cùng mọi người lui tới đều tận lực không mang theo em ấy, miễn cho kéo dài thời gian, em ấy cũng nhìn ra được điểm gì. Loại sự tình này, vẫn là bớt đi một người biết sẽ càng ổn thỏa hơn"

Thích Ngọc Tú mỉm cười nói: “Cảm ơn cô.

Khương Việt xua tay: “Không có gì đâu, chị cũng cho em biết được thêm rất nhiều kiến thức mà.” Nếu không phải gặp được bọn họ sao cô có thể du nhập với thế hệ thập niên sáu mươi, tuy rằng giống như không có gì để nhìn đến, nhưng là bắt đầu rồi lại cái gì cũng đều thấy được.

Xem qua những chuyện hoàn cảnh như thế sẽ càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại. Ngày trước bởi vì giới giải trí cực kỳ khắc nghiệt, lòng cô có một chút lo âu, nhưng từ khi gặp qua những hoàn cảnh sống gian nan, những lo âu trong lòng liền lập tức tan biến.

Người dân bên kia chỉ việc ăn no mặc ấm còn không lo được, cô một năm thu vào tài khoản trị giá tám con số, cô còn không hài lòng cái gì nữa?

Có đôi khi đạo lý thì ai cũng nói được, nhưng cảm giác này là thứ vô cùng khó nói.

Chính vì đã tận mắt nhìn thấy, Khương Việt ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, từ đó suy nghĩ lập tức thông suốt.

Suy nghĩ bay xa đi một lát, cũng rất nhanh đã đến vườn bách thú. Cô vòng xe đậu vào bãi, đem xe khóa kỹ càng, nói: “Chúng ta mau đi thôi."

Tiểu Bảo Châu tay trong tay cùng anh trai em trai, cô nhóc nói: “Bọn con muốn ở bên nhau ạ.” Thích Ngọc Tú nghiêm túc nhìn thẳng: “Không đứa nào được chạy loạn một mình rồi để bị lạc có biết chưa?"

Mấy đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu.

Khương Việt mang bọn họ qua đó mua vé, Bảo Sơn Bảo Châu có thể chỉ cần mua nửa vé, thậm chí Tiểu Bảo Nhạc, bé con nhỏ tầm này được miễn phí vé vào cửa.

Tiểu Bảo Nhạc gặp kinh ngạc không nhẹ, nói: “Sao em lại không cần phải trả tiền ạ?"

Khương Việt cười nhìn nhóc: “Bởi vì em còn nhỏ nha, nếu em cao chậm một chút, thì vẫn luôn là một đứa trẻ, đều không cần trả tiền"

Chỉ là không nghĩ tới còn có thể như vậy, nhưng thật ra Tiểu Bảo Nhạc không vì thế mà chịu ảnh hưởng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Em cũng muốn lớn lên, nếu em lớn lên thì có thể giúp đỡ mẹ còn có anh trai chị gái nữa.

Ôi trời, thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện mà.

Ngay khi mẹ nhóc cao hứng giương cao khóe miệng, Khương Việt khích lệ nhóc một phen, vài người cùng nhau vào cửa, Thích Ngọc Tú chú ý tới vé vào cửa là tám mươi, trong lòng cũng không dễ chịu lắm.

Nếu chơi xe lắc thì có thể ngồi được tám mươi lần, có điều xe lắc cùng vườn bách thú quả nhiên không hề giống nhau.

Vườn bách thú tại thành phố bọn họ kỳ thật không hề nhỏ, động vật cũng rất nhiều, Khương Việt dẫn bọn họ tiến vào theo bảng chỉ dẫn, nói: “Mọi người nhìn xem, chúng ta hiện tại đang ở vị trí này, mặt trên có chú thích rõ ràng vị trí của mỗi loài động vật khác nhau.

Kỳ thật Khương Việt đối với nơi này cũng không phải không chút quen thuộc, có điều nếu cô đã có lòng mang người tới đây, khẳng định là phải làm tốt vai trò của một người dẫn đường.

“Những nơi như vườn bách thú, công viên trò chơi, còn có một ít nông trại nữa, giống nhau ở cửa ra vào đều có bảng hướng dẫn mua các loại đồ vật lưu niệm, nếu mọi người tự mình ra cửa thì trước tiên có thể xem kỹ cái này."

Cô chỉ vào một nhãn hiệu, nói: “Nhìn này, đi theo hướng bên này, chính là tinh tinh"

Tiểu Bảo Sơn một tay nắm tay em gái, một tay nắm tay em trai, ba đứa nhỏ thật sự là tay trong tay, không một phút giây nới lỏng.

Mọi người lộc cộc tiến lên phía trước, nhưng mà chưa kịp đi được mấy bước liền nhìn thấy một con tinh tinh lớn đang lung lay đi lại trong chuồng, mấy đứa nhỏ trợn to mắt, miệng mở to: “Oa"

847 chữ

0.11422 sec| 2384.516 kb