Mắt thấy thời tiết ngày càng xấu dần, vừa lúc đến cuối tuần, trường học được nghỉ một ngày, Thích Ngọc Tú liền mang theo mấy đứa nhỏ nhà mình tới bên này. Tuy rằng ngày hôm qua, chị gái cô lại đây, nhưng vừa lúc mặt trời xuống núi đã vội vã trở về trong ngày.
Kỳ thật hiện tại số lần Thích Ngọc Tú mang bọn chúng lại đây cũng không được tính là nhiều, có điều mắt thấy một đoạn đường dài phía trước phủ đầy tuyết nên không dễ đi. Nhưng thật ra vẫn không bằng trước khi tắc đường hoàn toàn, mang bọn nhỏ đến chỗ náo nhiệt một chút.
Khương Việt yên lặng đem thỏi vàng giao cho Thích Ngọc Tú, nhưng thật ra không đề cập đến chuyện năm vạn đồng tiền, đây là lần đầu tiên Thích Ngọc Tú cảm nhận được trọng lượng của thỏi vàng. Đây chính là thỏi vàng sao? Cũng có ngày cô được cầm thỏi vàng trên tay sao?
Cô cảm thấy chính mình đứng không yên ngồi cũng không xong, chỉ hận không thể lập tức về nhà đem giấu đi.
Bọn nhỏ khó có được một lần ra ngoài chơi như thế này, cô muốn là thế nhưng thật sự chịu thua trước ánh mắt bừng bừng hứng thú của con nhỏ, Tiểu Bảo Châu hai tròng mắt liên tục đảo quanh khắp nơi. Mỗi lần Thích Ngọc Tú mang theo bọn chúng vào thành, chúng căn bản đều đã từng nhìn thấy qua công viên, KFC cùng rạp chiếu phim.
Có rất nhiều nơi để đi chẳng qua bọn họ không hay biết mà thôi.
Lần này có Khương Việt – người dân địa phương nơi đây, cô nói: “Lên xe đi chúng ta vào thành phố choi."
“Thành phố ư?"
Kỳ thật Thích Ngọc Tú chưa từng đi đến thành phố, cô hiểu được chính mình là người không có giấy chứng nhận thân phận, cho nên cũng không dám đi lung tung trong thành thị, xa nhất là tới huyện thành liền cảm thấy thật hào hứng, rốt cuộc nơi này cũng đã đủ để bọn họ cảm nhận niềm vui mới mẻ.
Khương Việt lái xe, nói: “Chúng ta đi công viên trò chơi.
“Công viên trò chơi? Đó là cái gì thế ạ?” Tiểu Bảo Châu không biết.
Khương Việt cười: “Chính là nơi đứa nhỏ nào cũng đều muốn đến, lúc chị học tiểu học, thời điểm đó chị đã sớm thích tới đây. Nhưng mấy ngày sau lại không có thời gian. Trường học lại không nhân nhượng với người khác. Thời điểm chị học tiểu học, mỗi một năm, hết xuân rồi lại thu đều đến nơi này. Nơi này vẫn không có thay đổi gì. Lên trung học rồi, bọn chị khó có cơ hội được thả lỏng, mỗi lần được đi chơi đều là đến nơi này. Tới nhiều rồi thì nơi này liền không còn hiếm lạ. Cô nhắc tới những kí ức đó, bản thân cảm thấy cực kì hoài niệm, lại nói: “Có điều mấy đứa chưa từng tới đó bao giờ, khẳng định sẽ rất thích thú.
Nếu có thể, Khương Việt rất muốn mang mấy đứa nhỏ đi công viên Disney tại Thượng Hải chơi, nhưng thật đáng tiếc, căn bản bọn họ không có khả năng đi xa như vậy.
Khương Việt lái xe tiến vào cửa, cô nói: “Bên này bọn họ còn có vườn bách thú, chúng ta đi công viên trò chơi trước, sau đó lại đi vườn bách thú “Oa!” Mấy đứa nhỏ cao hứng, mặt mày hớn hở.
Khương Việt lái xe rẽ sang hướng đông, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô vỗ đầu nói: “A a, chị nghĩ sai rồi, chị hẳn là nên dẫn mọi người đi vườn bách thú trước, sau đó mới đi công viên trò chơi. Đám nhỏ: “Hả?"
Mấy đứa nhỏ đều mở to mắt, ngây thơ mờ mịt nhìn Khương Việt.
Cô nói: “Vườn bách thú đóng cửa sớm, bốn giờ rưỡi bọn họ liền bắt đầu lục tục dọn dẹp, năm giờ liền đóng cửa. Nhưng là công viên trò chơi hoạt động đến chín giờ tối.
Khương Việt quyết đoán thay đổi lộ tuyến: “Chúng ta đi vườn bách thú trước"
Cô chân thành cảm khái nói: “Hiện tại rất nhiều chuyện chị đều giao cho người đại diện cùng Hứa Đình xử lý, ngược lại chính mình làm gì đều làm không được, cảm giác kỹ năng sinh hoạt đều bị hạ thấp"
Tiểu Bảo Châu ngồi trên ghế sau, gót chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nói: “Đã lâu em chưa được thấy chị Hứa Đình, chị Hứa Đình có khỏe không ạ?"
Khương Việt: “Khá tốt, chị cho em ấy nghỉ ngơi hai ngày. Kỳ thật vốn dĩ hôm nay nên mang theo Hứa Đình, nhưng chị nghĩ nghĩ vẫn là tính toán, trong lúc đi chơi như vậy khẳng định nảy sinh ý muốn chụp ảnh. Nếu chụp ảnh làm lộ bí mật thì làm sao bây giờ?"
802 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo