“Tiểu thư Khương hãy cùng hợp tác vui vẻ.
Khương Việt nhợt nhạt cười, nói: “Hợp tác vui vẻ"
“Chờ mong lần hợp tác sau cùng ngài"
Khương Việt mỉm cười, đem bộ sưu tập tem trong tay mình đưa qua, nói: “Tôi xin phép đi trước.
Cô cũng không nán ở lại lâu, cô rời khỏi nhà đấu giá, mới vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn đến âm thanh nhắc nhở từ di động, đã nhận được bốn mươi vạn. Khương Việt trong phút chốc bật cười, một quyển sưu tập tem sách này, cô bán tổng cộng giá bốn mươi vạn, việc này khiến cho Khương Việt vô cùng hào hứng.
Một quyển sưu tập tem sách như này ước chừng một trăm trang tem, chẳng qua năm mươi năm sau cũng không thiếu những trang tem trân quý thưa thớt như hiện tại, cho nên mới bán giá bốn mươi vạn. Đương nhiên, nếu Khương Việt trực tiếp phân tán rồi bán, khả năng còn có thể bán được giá cao hơn một chút, nhưng trong một lần bán cho nhà đấu giá bớt được không ít việc thừa, hơn nữa không dễ gì gặp người lừa đảo. Nghe nói cái nghề này cũng có không ít kẻ lừa đảo. Khương Việt rất thức thời tự mình hiểu được, cô đối với nhưng việc này không rành lắm, cho nên không mạo hiểm đưa chính mình vào thế tiến thoái lưỡng nan, vẫn là tin tưởng chuyên gia chuyên nghiệp thì hơn. Tuy rằng nhà đấu giá khẳng định là muốn ép giá nhưng vẫn đỡ tốn công tốn sức của cô nhiều lắm. Khương Việt thu được tiền, trước tiên liền đi ngân hàng, hiện tại giá vàng là bốn trăm năm mươi nghìn một khối, cô rất tin tưởng ngân hàng này, khả năng đẩy ra cao nhất là mười ngàn khối vàng, một cây vàng tỉ trọng năm trăm gam. Cô bỏ ra năm vạn khối, thu về được hai thỏi vàng.
Cứ như vậy bốn mươi lăm vạn liền tan biến.
Trước kia, Khương Việt cảm thấy bản thân rất có tiền, nhưng nhìn vào hiện tại, tiền thật là những thứ phù du. Bốn mươi lăm vạn, kỳ thật cũng chỉ có thể đổi được hai thỏi vàng mà thôi. Mấy ngày nay Khương Việt đã sớm cùng nhà đấu giá hỏi thăm qua, sở dĩ hôm nay tới thương lượng là bởi vì ngày mai cô phải về nhà một chuyến, bằng không đã sớm lên kế hoạch chu toàn. Khương Việt ngồi yên vị trên xe, Hứa Đình tò mò: “Chị Khương việc nhỏ này lần sau chị để em đi là được.
Khương Việt: “Địa phương này đó đều yêu cầu trình ra bản sao chứng minh thân phận, đúng rồi, em đã đặt vé máy bay ổn thỏa rồi chứ?"
Hứa Đình: “Đã ổn thỏa hết rồi ạ"
Cô nói: “Đúng rồi, Khương Lãng vừa gửi tin nhắn cho em, hỏi chuyện gia đình Bảo Châu..."
Khương Việt: “Thằng nhóc hỏi về Bảo Châu sao?"
“Đúng vậy, em ấy hỏi gần đây chúng ta có gặp Bảo Châu hay không, em ấy qua đây vài lần đều không gặp được bọn họ, có chút không yên tâm về bọn họ” Nhắc tới cái này, Hứa Đình cũng có chút không yên tâm, cô nói: “Cũng không biết hiện tại Bảo Châu như thế nào rồi, em cũng có chút lo lắng cho đứa nhỏ này"
Khương Việt: “Không có chuyện gì đâu, lần trước chị về quê đã gặp qua bọn họ rồi, tất cả đều sinh hoạt khá tốt."
Vừa nghe được lời này Hứa Đình liền yên tâm hơn gấp mấy lần.
Cô mỉm cười cảm khoái: “Chị nói xem, điều này cũng thật là trùng hợp quá đi, mỗi lần công ty cho nghỉ, chị về nhà đều có thể gặp được gia đình Bảo Châu. Đám người Khương Lãng qua đó rất nhiều lần đều bỏ lỡ cơ hội gặp họ.
Vừa nghe nói như vậy, Khương Việt cũng cảm thấy có vẻ đây dường như là sự sắp đặt, công ty cáccô mỗi lần cho nghỉ, cô về nhà đều nhận được điện thoại từ Thích Ngọc Tú.
Xác suất cô không ở nhà nhiều đến đếm không được, có thể xem như thỉnh thoảng hai ba tháng mới về thăm nhà một lần.
Khương Việt: “Có khả năng đây chính là ý trời"
Hứa Đình phụt một cái cười ra tiếng.
Khương Việt có chút để ý tới, quả nhiên, ngày hôm sau cô vừa xuống máy bay về đến nhà, liền nhận được điện thoại từ Thích Ngọc Tú, Khương Việt: “.....
Trách không được trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn người, chỉ có bọn họ có thể thường xuyên lui tới, đây là có duyên phận rồi.
Đúng là một cơ duyên lớn.
858 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo