Cô nói: “Em ở trong núi đặt bẫy, chị không biết đâu, cái bẫy đó quả thật đúng là vô cùng có hiệu quả"
Thích Ngọc Linh nghe được lời này, trong lòng khoan khoái không ít, cô cười nói: “Như vậy là tốt rồi"
Tuy rằng cô luôn tận lực trợ giúp em gái, nhưng cô cũng có gia đình của chính mình, hiện tại nhìn em gái thật sự càng ngày càng khá lên, cô cũng yên tâm hơn phần nào.
Chị em hai người hàn huyện trong chốc lát, không thiếu được nói vài câu liên quan đến chuyện này nọ trong thôn, Thích Ngọc Linh cũng nói ra chuyện của Tế Ninh.
Thích Ngọc Tú nghe xong sắc mặt không đổi, nhưng cũng không bị chị gái cô nhìn ra cái gì bất thường.
“Liền nói ông trời không bao giờ phụ lòng người, nhà em năm nay thật đúng là một nước lên mây” Thích Ngọc Linh chân thành cảm khoái.
Trong tay em gái hiện tại có tiền có vật, tâm trạng Thích Ngọc Linh đều lập tức khoan khoái không ít.
Thích Ngọc Tú: “Chị, chị có muốn xem heo nhà bọn em nuôi dưỡng không?"
Thích Ngọc Linh: “Hả?"
“Đi thôi, em dẫn chị qua đó xem Thích Ngọc Linh không rõ nguyên do, có điều lúc sau đến nơi thật sự đã khiến cô kinh ngạc không ít, tròng mắt càng mở to hơn: “Heo này là nhà em nuôi dưỡng à?"
Thích Ngọc Tú đắc ý cười phá lên....
Chị em hai người bởi vì heo béo tốt mà vui mừng hân hoan, những người khác cũng vui mừng giống họ, kỳ thật Tế Ninh cũng đi theo em trai em gái tới xem heo, chẳng qua bọn họ tới sớm hơn một chút. Mấy đứa nhỏ cao hứng, chăm chú nhìn một hồi, chốc chốc lại cùng nhau bàn luận. Tế Ninh nói: “Ăn thịt heo là ngon nhất. Đúng là đứa nhỏ tham ăn.
Bảo Sơn gật đầu, tuy rằng nhà nhóc hiện tại không khác gì lắm, một tuần có thể được ăn một hai lần thịt heo, nhưng là có ăn bao nhiêu cũng không đủ. Thịt ăn vào thật sự rất ngon miệng, vừa mọng nước vừa mềm mại, những loại thịt khác so ra vẫn còn thua xa.
Tế Ninh: “Thịt heo ăn rất ngon, thịt khác ăn cũng ngon, chúng ta đi bắt gà rừng thỏ hoang đi!"
Nhóc còn nhớ rõ chuyện này đó nha.
Nhóc nói: “Chúng ta chắc chắn sẽ bắt được rất nhiều"
Tiểu Bảo Châu chớp đôi mắt, nói: “Mẹ không cho bọn em đi quá xa trong núi như vậy không an toàn"
Bảo Sơn tán thành: “Đúng vậy, mấy ngày trước đều có tuyết rơi, gà rừng thỏ hoang liền tính là có thì chúng cũng phải ngủ đông, sang năm anh tới sớm một chút, mùa hè mùa thu chúng ta lên núi sẽ an toàn hơn nhiều"
Tế Ninh là trẻ con trong thành, đối với chuyện trong núi cũng không phải thực hiểu biết, mắt thấy trên mặt đất phủ đầy tuyết, đều không có chỗ đặt chân. Nhóc than ngắn thở dài: “Anh cứ tưởng chỉ cần tới là có thể bắt được con vật hoang dã rồi."
Ăn một bữa no nê trước khi về thành phố thì mới không lãng phí chuyến đi này.
Tiểu Bảo Châu: “Anh họ không cần phải buồn đâu.
Tiểu cô nương vươn móng nhỏ vỗ vỗ bả vai anh họ, nói: “Mẹ em đã chuẩn bị cho nhà anh món thỏ thỏ cay nóng"
Tế Ninh: “? ??"
Bảo Châu: “Dù sao anh về nhà đi rồi sẽ biết, mẹ em đã chuẩn bị sẵn sàng cho hai người mang đi, món này bảo đảm sẽ khiến anh thích thú"
Nhắc tới thỏ thỏ, đứa nhỏ lại nhớ đến chú lớn ở cách đây cả ngàn cây số, Tiểu Bảo Châu chống cằm nói: “Em nhớ chú lớn quá.
“Sao em không nhớ chú nhỏ?"
Tiểu Bảo Châu một lời khó nói hết, hừ một tiếng.
Có điều bọn nhóc Tế Ninh Bảo Sơn đều lý giải được rõ ràng nguyên nhân bên trong.
Chú nhỏ trước tới nay đều muốn chiếm tiện nghi mới sẽ không cho bọn nhóc ăn ngon đâu.
“Nếu chú lớn trở về thì tốt rồi"
“Nếu chú lớn trở về thì chú nhỏ nhất định phải bị đánh.
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau bằng một ánh mắt, phát ra tiếng cười “Khặc khặc khặc”. Mà lúc này cùng thời gian đó, Khương Việt ngồi trong văn phòng khảo cứu từng trang hợp đồng, cúi đầu nghiêm túc ký tên mình lên trên, ngay sau đó ngẩng đầu, nói: “Như vậy là ổn rồi.
827 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo