Cô nửa thật nửa giả nói vậy chính là muốn chị gái đừng quá quan tâm cô nữa.

Thích Ngọc Linh ánh mắt kinh hồn chưa kịp hoàn hồn, lúc sau lấy khủy tay dùng sức huých Thích Ngọc Tú vài cái, nói: “Em từ bao giờ lại trở nên hồ đồ như vậy, em làm chuyện lớn mật như vậy! Em không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Thích Ngọc Tú nhanh nhẹn: “Em cũng không phải lần nào cũng đến đó, rốt cuộc em đâu phải luôn có hàng hóa gì đó để bán.

Thích Ngọc Linh còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn đến mấy đứa nhỏ vừa vào cửa, chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói.

Mấy đứa nhỏ mỗi đứa cầm một khối bánh quy ăn ngon miệng, Thích Ngọc Tú nói: “Mấy đứa mỗi đứa cầm theo hai khối đường nữa, rồi cùng đi ra ngoài chơi đi.

Nghe được lời này xong đám nhỏ ngân nga một tiếng, cùng nhau chạy ra ngoài chơi đùa, Thích Ngọc Linh nhìn đến quần áo trên người đứa nhỏ, tò mò: “Cái này chính là của cái người đã quyên tặng cho thôn của em đó hả?"

Thích Ngọc Tú cười: “Chị ở công xã cũng biết chuyện này sao?"

Thích Ngọc Linh gật đầu: “Phải, đã biết. Chuyện lớn như vậy ai mà không biết chứ, công nhân văn phòng trong xưởng chúng ta đều phải tụ tập thảo luận hàng giờ đồng hồ"

Cô bị đề tài này đánh lạc hướng, được một lúc rất nhanh lại vòng về chủ đề vừa rồi, lôi kéo Thích Ngọc Tú nói: “Em mau nói cho chị biết, em từ khi nào đã bắt đầu đi chợ đen. Tú Nhi à, có gặp gì khó khăn thì em vẫn còn bọn chị mà. Em như vậy, em nói chị làm sao có thể an tâm đây. Đối phó với chị gái nhà mình, Thích Ngọc Tú vẫn là bộ dạng tránh nặng tìm nhẹ, cô nói: “Thật sự không phải chuyện đại sự gì, em mười phần đều rất cẩn thận, cũng không phải lần nào cũng đi, ngẫu nhiên mới có thể đi một lần, cũng cải trang kỹ càng hết rồi. Về sau khẳng định càng cẩn thận hơn, chị còn không an tâm về em sao? Em che giấu bản thân rất tốt, nếu có chuyện gì thì tổn thất vẫn chính là lô hàng hóa, còn người chắn chắn có thể an toàn thoát thân. Hơn nữa em cũng là người biết suy tính kỹ càng"

Thích Ngọc Linh lo lắng không chịu được, nhưng nhìn thấy biểu cảm của em gái, lại cảm thấy lời cô nói có lẽ là sự thật.

Tuy nói rằng cô cùng anh cả đều giúp đỡ em gái, nhưng so với nguồn lợi ích có được từ sinh ý làm ăn của em gái, những gì cô làm từ trước tới nay bỗng chốc không là gì so với chúng.

“Em hiện tại trong tay cũng có không ít tiền nên về sau tránh quay lại đó nữa đi. Thích Ngọc Tú thận trọng lại nghiêm túc: “Em hiểu mà.

Cô đem hai mươi đồng tiền đưa cho Thích Ngọc Linh, nói: “Chị mau lấy lại tiền đi” Ngay sau đó như nhớ tới cái gì, lại hào hứng lôi kéo Thích Ngọc Linh nói: “Chị, em cho chị một con thỏ béo tốt, lần này chị mang về cho anh rể cùng bạn bè nhắm rượu, bảo đảm ăn rồi còn muốn ăn nữa, ngon đến rớt lỗ tai cũng không biết.

Thích Ngọc Linh nhướng mày: “U, em nay còn rất có khả năng ăn nói nha.

Thích Ngọc Tú: “Em không có phóng đại, chị xem thử món ‘thỏ thỏ cay rát em làm là biết liền.

Thích Ngọc Linh:

Thịt thỏ thì thịt thỏ cô cứ thỏ thỏ là cái gì?

Thích Ngọc Tú nói chuyện theo thói quen như khi nói cùng đám nhỏ trong nhà, không có ý khoe ra cho người nhìn, nhưng thật ra lại làm chị gái cô nổi lên không ít ‘da gà.

Thích Ngọc Linh bĩu môi, có điều vẫn rất mau đi vào phòng bếp nhìn cái bình trên tay em gái, có thể nhìn đến rõ ràng cái bình không nhỏ tràn đầy đều là thịt thỏ, khônng biết cô làm như thế nào, béo ngậy, cẩn thận ngửi còn có thể ngửi được một chút mùi vị cay nồng phảng phất trong không khí.

“Em thật sự là không thiếu thịt mà...” Thích Ngọc Linh kinh ngạc cảm thán. Thích Ngọc Tú hào hứng gật đầu, nói: “Cũng không hẳn là như vậy"

805 chữ

0.05367 sec| 2384.156 kb