Nếu có người vợ nào cả ngày chuyển đồ vật này nọ cho em gái đã gả đi trong nhà như thế, vậy thì không phải ăn cây táo, rào cây sung sao?
Nhưng mà trong thôn lại rất nhiều cô dâu hâm mộ đến đỏ mắt ghen tị, hận không thể có được một người chị gái tốt bụng như Thích Ngọc Linh. Nay có người giúp đỡ, sinh hoạt cuộc sống có thể thoải mái hơn ít nhiều rồi. Nhân lúc Điền Đại còn chưa đi, Thích Ngọc Tú liền tới tặng đồ, Điền Đại đi rồi, Thích Ngọc Linh lại nhiệt tình thêm mấy phần.
Thích Ngọc Linh không hiểu được tại sao những người trong thôn này lại đem đề tài chuyển sang nhắm vào cô, bản thân vẫn bận rộn xách theo túi lớn túi nhỏ đi cùng con trai lên núi.
Dọc theo đường đi lên núi liền thấy Bảo Châu đang ở trong sân chơi nhảy dây, Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc chính là hai cái “Cọc gỗ"
Chợt vừa thấy dì cả đến, Tiểu Bảo Châu kêu ngạo lên một tiếng, lập tức liền chạy ra đón, mừng rỡ nói: “Dì cả"
Thích Ngọc Linh cười, nói: “Ái chà, Bảo Châu của chúng ta lại cao hơn nhiều rồi.
Một khoảng thời gian dài không gặp, tiểu cô nương có nhiều thay đổi rất lớn.
Lại nhìn xem Bảo Sơn cùng Bảo Nhạc, hai đứa trẻ giống nhau cũng cao thêm không ít!
“Cuộc sống hiện tại của mấy đứa không tồi nha, một đám đều cao lên nhiều rồi"
Tiểu Bảo Châu nâng khóe miệng cười tủm tỉm: “Đó là đương nhiên rồi ạ?
Cô nhóc đắc ý nhón chân: “Con ăn được nhiều cơm lắm"
Thích Ngọc Tú nghe được động tĩnh bên ngoài liền chạy nhanh từ trong phòng ra, vui mừng: “Chị, sao chị lại tới đây rồi?"
Thích Ngọc Linh: “Em không tới thăm chị, chả nhẽ chị cũng không thể đi một chuyến đến tìm em à?"
Bảo Châu nhảy nhót xung quanh: “Dì cả chắc là nhớ con rồi.
Tiểu Bảo Nhạc: “Cũng nhớ con cũng nhớ con nữa.
Bảo Sơn khó có được một lần nổi tính trẻ con: “Nói không chừng là vì nhớ con nên mới đến"
Bộ dạng nghịch ngợm của đám nhỏ chọc cho người lớn cười ha hả, anh họ Tế Ninh vừa đến đã câu lấy bả vai Bảo Sơn không buông, hai đứa nhỏ này thật sự có thể chơi cùng nhau suốt ngày. Thích Ngọc Linh phóng cho em gái một ánh nhìn hào hứng, nói: “Lần này chị đến chính là muốn mang tới cho em nhiều món đồ ăn tốt"
Tế Ninh nhanh nhẹn: “Con con con, công lao của con.
Thích Ngọc Linh vào phòng, lúc này Thích Ngọc Tú mới thấy chị gái cô cầm một bình sữa mạch nha, ba loại bánh quy trộn lẫn với nhau, ba cân không sai biệt lắm, còn trộn lẫn với đường nâu, ước lượng cũng khoảng chừng ba cân.
“Một đám ‘mèo nhỏ đói bụng, rửa tay lại đây nếm thử nào?
Thích Ngọc Linh lại nói: “Anh rể em bảo chị mang đến cho em chút thịt, nhưng chị biết nhà em đang nuôi dưỡng heo nên mới không mang theo.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ đều đi rửa tay, cũng chỉ có hai chị em ở đây, Thích Ngọc Linh nhỏ giọng nói: “Nhà chị còn không ít, có điều chị phải bận tâm mặt mũi của cha mẹ chồng. Lấy nhiều quá sẽ làm cho bọn họ không vui vẻ, chi bằng để ý sắc mặt họ một chút.
Cô dúi vào tay Thích Ngọc Tú mười đồng tiền, nói: “Em cầm đi?
Thích Ngọc Tú: “Em không cần đâu."
Cô nhanh nhẹn đứng dậy mở ngăn tủ, đem khăn tay bên trong mở ra một góc nhỏ, nói: “Chị xem, em thật sự có rất nhiều tiền"
Thích Ngọc Linh: “Ôi trời!"
Cô đang nghĩ ngợi không biết tiền mà em gái nói có thể là bao nhiêu? Lời này còn chưa nói ra, liền phát hiện bên trong ấy thế mà có hơn trăm đồng. Việc này quá dọa người, cô nhanh nhẹn nói: “Này, em, chuyện gì xảy ra thế này... Tú Nhi, em, em đừng làm chị sợ"
Thích Ngọc Tú nhanh nhẹn đem tiền cất giữ kỹ càng, ngay sau đó nghiêm túc nói: “Em có trộm bán một số thứ Cô vỗ vỗ tay chị gái, nói: “Năm nay em chuyển hàng vài lần, trộm bán cho người tại chợ đen, lúc này mới tích cóp được một số tiền. Vốn dĩ không nghĩ nói ra cho chị là vì sợ làm chị lo lắng. Nhưng nếu em không nói, chị còn muốn lo lắng cho em nhiều hơn, em đương nhiên muốn nói cho chị an lòng"
794 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo