“Hai mươi mấy tuổi, cũng có thể là mười bảy, mười tám, mà hai hai hay hai ba thì cũng là hai mươi mấy tuổi, khó mà nói cụ thể chuyện này"

“Đúng vậy, cho nên có vài gia đình cũng không xác định chính xác có phải con nhà mình hay không"

Bọn họ lại bắt đầu thảo luận, đây cũng không phải là chuyện riêng nhà bọn họ, rất nhiều người đều tò mò về chuyện này..... Không ít người cũng muốn thảo luận về vấn đề này.

Chuyện này càng truyền càng xa, càng truyền càng mơ hồ, nghe nói công xã cũng đã phái người tới điều tra.

Tuy nhiên bởi vì lúc ấy cái cô gái kia cũng không để lại tên họ, mà cả nước muốn tìm một văn nghệ binh cũng không dễ dàng, cho nên chuyện này thật ra không thể giải quyết được gì cả. Chuyện này đối với bọn họ là một chuyện rất lớn, nhưng Khương Việt bịa chuyện xưa rất giỏi, không lưu lại bất kỳ tin tức nào ngược lại sẽ không cho người ta cảm giác kỳ quái, sẽ cảm thấy đây là một lẽ đương nhiên.

Trong lúc này cũng không phải là Thích Ngọc Tú không biết, nhưng cô không có thời gian quan tâm đến, một người phụ nữ còn phải nuôi nấng ba đứa con nhỏ, thật sự rất bận rộn, cô lại mở rộng trong nhà thêm một chút, mua thêm hai ngàn đồng tiền than đá.

Đây là một số tiền tương đối lớn, Thích Ngọc Tú cũng phải cảm thán, than này cũng thật là đắt. Nhưng mà nghĩ đến cái này có thể sử dụng vào mùa đông, cô đành chấp nhận.

Cô không mong cầu gì nhiều, chỉ cầu mong người trong nhà được thoải mái hơn.

Mà lúc này, Thích Ngọc Tú thật muốn cảm thán những việc Khương Việt đã làm, Bảo Sơn và Bảo Châu có áo bông để tắm rửa. Năm trước, hai đứa nhỏ có một bộ, năm nay được phát quần áo lại có thêm một bộ.

Thích Ngọc Tú lại phá lệ chọn mua những thứ giống nhau như đúc, như vậy vào mùa đông nếu có bị bẩn gì đó, tắm rửa cũng không bị ai phát hiện.

Ai có thể nghĩ đến bọn trẻ con nhà cô không phải chỉ có một bộ quần áo.

Hai bộ quần áo, một áo lông vũ, ba bộ mặc thay đổi, rất sạch sẽ ấm áp, Thích Ngọc Tú cảm thấy như vậy thật sự rất tuyệt.

Thích Ngọc Tú như chuột sa chĩnh gạo, khi chuẩn bị bước qua mùa đông thì Thích Ngọc Linh chị cô tới......

Thích Ngọc Tú cùng Khương Việt nói Thích Ngọc Linh không cần biết đồ vật này cô đã có hay chưa cũng đều quyết định sẽ tặng nó cho cô, quả nhiên tiết trời dần chuyển lạnh, trận tuyết đầu mùa vừa hạ xuống, không có mấy người còn muốn tự mình lên núi nữa.

Thích Ngọc Linh mang theo Tế Ninh đi tới thôn của Thích Ngọc Tú.

Tuy rằng trời lạnh nhưng một số lão nhân trong thôn khó có được cơ hội nghỉ ngơi cũng ở cửa thôn tụ tập nói chuyện phiếm. Mấy đứa trẻ hào hứng tiến lại gần nghe chuyện xưa đến hăng say, tự nhiên cũng có không ít thanh niên trẻ tuổi vây quanh, người đứng gần bọn họ nhất còn không phải đồng chí Khương thần thần bí bí của chúng ta sao.

Người già hiểu biết đặc biệt sâu rộng, nhà ai có chuyện như thế nào, đã biết rõ ràng được hay chưa thì cũng đều phải trải qua một hồi phân tích suy đoán.

Nhưng thật ra có mấy nhà là trọng điểm của sự “Hoài nghỉ”, mấy nhà bị đặc biệt chú ý này trong lòng có khổ mà không thể nói. Hiện tại chỉ có thể tâm niệm ngóng trông cô gái nọ có thể lại đến một lần, hỏi một câu có phải con nhà mình hay không.

Nếu là sự thật thì sao có thể lạnh nhạt với cha mẹ ruột?

Tại sao có thể không giúp đỡ anh em trong nhà?

Một cô gái như vậy chính là không được.

Những người này phải nói đến khí thế ngất trời, chính vào lúc này Thích Ngọc Linh lại tới đây, cô chạy xe đạp chở con trai theo, mang theo một tay nải lớn tiến vào thôn, nhà Thích Ngọc Tú ở trên núi, cô vẫn như thường lệ mang xe đạp gửi ở đại đội.

Mọi người nhìn cô xách theo đồ vật, đề tài này tự nhiên lại chuyển sang dò xét con người Thích Ngọc Linh.

Không ít lão nhân đều cảm thấy Thích Ngọc Linh làm vợ như này là không được.

825 chữ

0.70614 sec| 2386.305 kb