Mặc dù câu chuyện này đã được mọi người kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như mọi người vẫn không biết mệt.
Mỗi lần nói đến đều hết sức thích thú.
Mấy đứa học sinh tiểu học trong thôn mỗi đứa được nhận một cây bút chì. Nghe nói đây cũng là có người quyên tặng, trường tiểu học trong thôn bọn họ cũng cách xa những thôn khác. Ở đại đội bọn họ không phải mỗi thôn đều có trường học, ở những nơi không có trường học trong thôn, trẻ con đều phải phân tán đi học, đại đội Được Mùa cũng không có nhiều trẻ con ngoài thôn đến học. Nhưng cho dù là không có nhiều lắm, một cái trường học năm khối lớp, cũng có đến hai mươi, ba mươi học sinh.
Nếu Khương Việt đã nói rõ là quyên tặng cho trường học, đại đội trưởng cũng không phân biệt những đứa trẻ ngoài thôn, tất cả đều được tặng một cây bút chì giống nhau.
Một cây bút chì giá hai phân tiền, nếu một đứa trẻ sử dụng tiết kiệm, có thể dùng được hơn một tháng.
Những đứa trẻ gặp được chuyện tốt như vậy đều vô cùng vui mừng. Cái này không phải là do đại đội trưởng không chiếu cố cho người trong thôn của mình, nhưng nếu không đi học thì cần gì lấy bút chì. Chỉ có những học sinh trong trường mới có.
Cho nên có thể nói đại đội trưởng có khả năng làm đại đội trưởng ba mươi năm, vẫn là bởi vì người này thật sự luôn có dự tính.
Chuyện này truyền đến tai những người khác trong thôn, có những cha mẹ thấy con cái lấy ra một cây bút chì mới vô dụng, tự nhiên lại cảm thấy buồn bực và khó hiểu.
Một cây bút chì hai phân tiền đứa con nào mà có tiền tự mua?
Đứa nhỏ này liền nói: “Thầy của chúng con nói, đây là có một dì quyên tặng một trăm đồng tiền cho trường học, nói là cho bọn nhỏ mua bút chì, mỗi người chúng con đều được một cây. Một trăm đồng tiền ở thời đại này thật sự có thể mua được rất nhiều thứ, ngoài việc mỗi học sinh được một cây bút chì mới thì còn dư lại một ít, hiệu trưởng tự ra quyết định mua cho mỗi lớp một hộp phấn viết. Hiện tại, giáo dục không được coi trọng lắm, cũng thật sự không có tiền thì phấn viết ở các lớp đều chỉ còn lại những đầu phấn nho nhỏ, vì vậy phải cố gắng nghĩ cách kiếm thêm. Lúc này các lớp đều được phát một hộp phấn viết, giáo viên rất vui mừng.
Bọn nhỏ không biết nhiều như vậy, nhưng có thể được phát một cây bút chì đã vui lắm rồi: “Lúc đầu khi được phát áo bông, chúng ta không phải ở đại đội Được Mùa đương nhiên là không có phần, nhưng bây giờ quyên tặng cho trường học, cho nên bọn chúng cũng có” Đừng nghĩ rằng vào những năm này, điều kiện giao thông và thông tin đều không có, nhưng chỉ cần có một chút tin tức, thì làng trên xóm dưới đều lan truyền rất nhanh chóng. Ví dụ như bọn họ có con cái đi học ở đại đội Được Mùa, đương nhiên sẽ biết sớm hơn. Tuy rằng một cây bút chì không có cách nào so sánh được với áo bông, nhưng so với các đại đội khác không có bất cứ thứ gì, bọn họ cũng đã may mắn hơn rất nhiều rồi. Nghĩ như vậy tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
“Tại sao đại đội chúng ta lại không gặp được chuyện tốt như vậy?"
Đứa trẻ nói: “Quần áo của bọn họ rất đẹp, của con gái đều là màu đỏ"
“Đẹp sao?"
Đứa trẻ gật đầu lia lịa: “Đặc biệt rất đẹp. Nhưng mà con không được thấy"
“Sao? Con muốn sao?"
“Chúng ta không phải người ở thôn bọn họ, có thấy cũng vô dụng. Nhưng mà...... Bạn ngồi cùng bàn nói với con, bạn ấy nghe lén đại đội trưởng nói chuyện với hiệu trưởng, đại đội trưởng nói, tiền mà cô gái kia quyên tặng còn dư lại một chút, định là sẽ mua bút chì, khen thưởng cuối kỳ cho học sinh......"
Đứa trẻ ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Con học hành chăm chỉ như vậy sao có thể không giành được chứ?"
“Ái chà chà, con trai tôi thật là có chí khí, đúng là một đứa trẻ ngoan.
Gia đình này đúng là có chí khí, nhưng bên cạnh đó vẫn có người luôn miệng nói: “Sao thôn chúng ta lại không có chuyện tốt như vậy, những người trong thôn vứt bỏ con gái đều có thể tìm trở về, thôn chúng ta cũng không thiếu những người vứt bỏ con cái! Sao không trở về bộc lộ cơn giận đi chứ!"
873 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo