Mặc dù theo quan điểm của Thích Ngọc Tú, công xã bọn họ thật sự rất lớn và phồn hoa, nhưng Khương Việt lại không nghĩ như vậy, hai người đi dạo đến giữa chiều, sau đó vòng qua chợ đen rồi mới cùng nhau trở về. Khương Việt đã đến đây mấy ngày, cảm thấy cũng đến lúc mình nên trở về rồi.

Thích Ngọc Tú: “Tối nay cô về sao?"

Khương Việt gật đầu: “Phải, em không thể biến mất lâu quá, nếu không người quản lí của em tìm không thấy em sẽ xảy ra chuyện mất Thích Ngọc Tú nghe xong, nói: “Tôi đưa cô trở về."

Khương Việt khoanh tay trước ngực, nói: “Em không thể giúp chị xách than đâu"

Thích Ngọc Tú bật cười: “Vốn dĩ cô cũng không làm được gì.

Câu này thật sự là một lời nói thật, Khương Việt không ngừng lặp đi lặp lại: “Thật ra em cũng có chút......"

Cho dù có nói thế nào, Thích Ngọc Tú cũng không chậm trễ, sau khi trở về, lập tức thu dọn vài thứ tặng cho Khương Việt. Thích Ngọc Tú cũng không dám để Khương Việt đi đường núi một mình, cô đưa Khương Việt đến dưới chân núi, mấy đứa nhỏ cũng đi theo, đến dưới chân núi cùng nhau ăn cơm chiều rồi mới chia tay.

Mặc dù Khương Việt đã đi một chuyến “xuyên không về thập niên 60”, cô ấy cũng đã đi qua con đường kia, nhưng cô ấy lại không biết, bí quyết nằm ở trên người Bảo Châu.

Mặc dù Thích Ngọc Tú tin tưởng nhân phẩm của Khương Việt, nhưng lại không đánh cược nhân phẩm của Khương Việt, cho nên cô cũng không nói đến đề tài này, thậm chí cũng không nói ra bí quyết rốt cuộc là cái gì. Khương Việt không suy nghĩ nhiều, theo như cô ấy nghĩ, cái này có lẽ là cùng một chỗ?

Một người có ý định lừa gạt, một người đại khái qua loa, cho nên thật ra mọi người cũng không thấy có vấn đề gì cả.

Tuy nhiên Khương Việt cũng nói Thích Ngọc Tú rất tốt, sau này bán tem sẽ cho cô đổi thành vàng.

Nói đến chuyện đổi thành tiền mặt, cô cảm thấy tạm thời không cần thiết phải làm vậy, dù sao thì Thích Ngọc Tú cũng không giống như những người khác, cô là một người quen sống nghèo khổ, bây giờ cho dù có tiền cũng không thể ăn xài phung phí, tiêu tiền đều vô cùng cẩn thận, muốn mua đồ cũng sẽ không đến những nơi đắt tiền.

Nhớ lại trước kia trong tay có tiền thì cũng tiêu xài rất lâu.

Cho nên Khương Việt không tán thành việc bọn họ bán đồ lấy tiền mặt, cô ấy cảm thấy lấy vàng vẫn sẽ tốt hơn, cũng dễ cất giữ hơn. Ở thời đại bọn họ, nếu cầm trong tay quá nhiều tiền nhất định sẽ có một ngày nào đó xảy ra chuyện.

Khương Việt đem phân tích của mình nói cho Thích Ngọc Tú nghe, Thích Ngọc Tú cũng tán thành.

Tuy rằng đối với những chuyện trong nhà Khương Việt không thể làm tốt, nhưng cô ấy lại là người thấu hiểu đạo lý, hơn nữa cũng biết nhìn xa trông rộng. Rốt cuộc, người xuất thân khác nhau thì tầm nhìn cũng khác nhau. Cô ấy chỉ nghe Thích Ngọc Tú nói qua một lần cũng có khả năng suy tính như vậy.

Cô ghi nhớ tất cả trong lòng, có điều cảm thấy mấy mẹ con Thích Ngọc Tú bọn họ không thể giữ quá nhiều tiền trong tay.

Thích Ngọc Tú nhớ rõ những gì Khương Việt nói.

Mấy người họ bàn bạc xong xuôi rồi chia tay nhau, lúc này siêu thị còn chưa đóng cửa, Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa con đến mua một ít thức ăn rồi trở về, về đến nhà đã hơn 9 giờ, mấy đứa nhỏ đều mệt mỏi, tất cả đều đã rất buồn ngủ.

Khương Việt đi rồi, Thích Ngọc Tú cũng yên tâm hơn rất nhiều, Khương Việt ở đây, cô rất sợ sẽ có khách đến nhà. Nếu người khác biết trong nhà cô có người, ít nhiều cũng sẽ gặp phải một vài rắc rối. Tuy nhiên cũng rất may mắn, mọi người vẫn đang gấp rút chuẩn bị sang thu cho nên cũng không la cà đi chơi.

Kỳ thật những ông bà lớn tuổi vẫn tụ năm tụ ba cùng nhau lên núi, không thiếu người muốn kể về chuyện tốt lần này. Điều này đặc biệt đúng với những người phụ nữ, chỉ có Thích Ngọc Tú là đơn độc một mình, nhưng nếu có một vài người bạn đi lên núi, hẳn là cũng không ngừng thảo luận.

857 chữ

0.15935 sec| 2378.203 kb