Mấy người trong nhà vẫn đứng ngây ra như cũ.

“Chuyện này là sao vậy?"

“Này, những thứ này sao lại ở trong nhà chúng ta?"

Bà ấy đã ngây người cả buổi trưa, vừa thấy con trai yêu quý trở về, vội vàng kể: “Đây là do người khác cho Tế Ninh, chuyện này phải kể từ lúc tan học..."

Bà ấy kể thật rõ ràng.

Hai vợ chồng Đường Kiến Nghiệp và Thích Ngọc Linh đều kinh ngạc ngây người.

Cho nên mới nói Thần Tài là đến nhà họ sao?

Chẳng qua......

“Những thứ này chúng ta không thể nhận"

“Không phải chúng ta muốn nhận, nhưng chúng ta nhất thời không ngăn cô ấy lại được, cô ấy đi mất rồi"

Đường Kiến Nghiệp nhớ lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ vừa rồi được kể, lúc này cũng buồn sầu: “Nếu chỉ là người đi ngang qua thị trấn chúng ta, chỉ sợ thật sự khó mà tìm được.

“Vậy phải làm sao?"

Cả nhà đều vô cùng hoang mang, tuy nhiên mấy đứa nhỏ thì không hiểu được nhiều như vậy, Tế Ninh mở to hai mắt, mang theo vẻ vui sướng mà hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con có hữu dụng không?” “Đây là con đạp phải cứt chó rồi."

“Cái gì mà đạp phải cứt chó, sao con có thể nói như vậy, Tế Ninh của chúng ta là có lòng tốt nên mới được báo đáp. Bà nội không đồng tình.

Tế Ninh cười hì hì nhìn anh hai: “Anh xem, anh còn nói người ta chỉ thuận miệng nói chứ không phải thật sự muốn cảm ơn......"

Văn Tử nhìn trời, buồn bã nói: “Là anh chưa hiểu việc đời!"

Cả nhà không nhịn được cười...

Đường Kiến Nghiệp: “Như vậy cứ thu dọn đồ đạc trước đã, cũng không thể bày ở đây được. Để con đi hỏi thăm tình hình một chút, tốt nhất là giao trả lại cho người ta..."

“Cô gái ấy nói là chỉ đi ngang qua liệu có thể tìm được sao?"

“Cứ thử xem, nếu như hỏi thăm không được, chúng ta sẽ mặt dày mà nhận lấy những thứ này, cũng coi như là chúng ta được hưởng lợi nhờ Tế Ninh Tế Ninh vui vẻ: “Con vui khi có thể giúp cả nhà hưởng lợi"

Mọi người trong nhà đều mỉm cười.

Đường Kiến Nghiệp nhanh chóng đi ra ngoài...... Quả nhiên không tìm thấy người nào, thậm chí cũng không có ai biết.

Bọn họ không biết đội vận chuyển công xã, ngoại trừ Cung Tiêu Xã, những người khác cũng chưa thấy qua người này.

Tuy nhiên hôm nay đúng là có nghe nói ở chợ đen có xuất hiện một khách hàng lớn, cô ấy mua rất nhiều thịt cá trứng.

Đường Kiến Nghiệp: "

Mà bọn họ không biết, hôm nay là Thích Ngọc Tú nhờ Khương Việt đến giúp đỡ nhà họ Đường. Khương Việt cũng rất tò mò, hỏi: “Vì sao chị không trực tiếp cho bọn họ?"

Thích Ngọc Tú chỉ vào mình, nói: “Tôi làm gì có nguồn thu nhập nào?"

Cô mỉm cười, nói: “Nếu tôi giúp đỡ chị gái thì chị ấy sẽ bị hù chết mất. Chị ấy sẽ cảm thấy tôi bị người khác lừa. Hơn nữa nếu là cô thì cô có tin không? Những món đồ hôm nay cô mua, chị ấy cũng sẽ tặng cho tôi một ít.

Khương Việt: “? ??"

Trong giọng nói Thích Ngọc Tú mang theo vài phần tự hào, nói: “Chị ấy là người đối xử với tôi tốt nhất.

Khương Việt bật cười, nói: “Vậy vừa rồi chị không trả tiền sao?"

Trong những thứ họ mua, có một số là tiêu tiền mua ở Cung Tiêu Xã, có một số là mua ở chợ đen.

Rốt cuộc họ vẫn không có phiếu.

Thích Ngọc Tú lắc đầu, nói: “Tặng đồ là để cảm ơn, nếu cô đưa tiền thì không thể nói rõ được. Bây giờ chúng ta vẫn phải cẩn thận chuyện tiền bạc. Hơn nữa nếu thật sự cho tiền, tôi đoán bọn họ có nhận cũng không giữ lại cho mình, nhiều khả năng sẽ đem đến Cục Công An. Khương Việt thật sự không có nhiều hiểu biết về người ở thời đại này, nhưng cô ấy tin tưởng những gì Thích Ngọc Tú nói. Hai người đi lại ở công xã một ngày, tuy rằng ở đoạn giữa thời gian có xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng cũng không chậm trễ thời gian, Thích Ngọc Tú đưa Khương Việt đi dạo một vòng trong rừng cây nhỏ.

Nghe nói những người trong thị trấn gọi chỗ này là thánh địa “hẹn hò”.

Có rất nhiều người đều lựa chọn chỗ này.

Nhưng mà Khương Việt chỉ nhìn một lát lập tức không có hứng thú, lá cây đều đã rụng hết, trơ trọi, trụi lủi như cái đầu trọc, có gì đẹp đâu chứ?

Nhưng mà nơi này lại rất trong lành.

822 chữ

0.04048 sec| 2394.906 kb