Bà nội vội vàng cầm lấy cái giỏ, còn chưa kịp nói gì, Khương Việt đã nhanh chóng chạy đi, còn kịp quay lại vẫy tay với cả nhà bọn họ, cô vội vàng chạy ra ngoài. Bà nội nói với theo: “A, không phải CÔ......"
Thấy cô đã chạy đi mất, bà nội xốc cái giỏ lên, kêu: “Mau gọi cô ấy lại"
Văn Tử và Tế Ninh vội vàng chạy theo nhưng mà không nhìn thấy người đâu cả, hai đứa đã chậm hơn một chút.
Hai anh em tìm kiếm một vòng, buổi chiều trong khu nhà xưởng có vài người đi bộ, bọn chúng hỏi thăm nhưng đều không có kết quả, không tìm được người hai anh em đành trở về nhà. Vừa vào nhà cả hai đều kinh ngạc.
“Cái gì kia!"
Đừng nói là bọn họ, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như bà nội cũng khiếp sợ.
Cô mang hai cái giỏ đến đây, chẳng trách lúc ấy yêu cầu Tế Ninh phụ giúp một chút, đồ đạc trong giỏ này thật sự không phải ít.
Hèn gì bà nội không thể lập tức cầm lên nổi.
Bên trên cái giỏ có bốn bình sữa mạch nha, kế bên sữa mạch nha là mấy túi bánh quy điểm tâm, xem ra mỗi túi cũng phải ba bốn cân. Bà nội cầm từng túi lên, nói: “Chắc khoảng độ bốn cân"
Lại nói thêm: “Tổng cộng là sáu loại Cha của Tế Ninh là một lãnh đạo nhỏ ở Cung Tiêu Xã, nhà bọn họ cũng biết rất rõ về Cung Tiêu xã, bánh quy và điểm tâm ở Cung Tiêu Xã có tổng cộng sáu loại. Những thứ này chắc đều được mua ở đó. Ngoại trừ cái này còn có vài loại kẹo, kẹo táo, kẹo quất, kẹo đậu phộng, kẹo sữa..... Khoảng chừng bốn cân. Bên cạnh đó, còn có hai bao đường đỏ và hai bao đường trắng.
Ở bên trên là mười xâu kẹo hồ lô.
Một giỏ này phải nói là đầy ắp.
Văn Tử và Tế Ninh đều im lặng nuốt nước bọt.
Bà nội nhìn sang cái giỏ bên cạnh, bên trong giỏ toàn là thịt cá trứng, một miếng thịt ước chừng năm sáu cân, bên cạnh thịt là sáu con cá được bao bằng lá cây, có cá lớn, có cá bé, ngoài cá ra còn có 50 quả trứng gà.
Thật là quá tuyệt vời.
Phía trên mấy thứ này là một ít rau xanh.
Dựa theo tính toán, cái này có tám món đồ. Mỗi giỏ có bốn món.
Bà nội kéo tay hai đứa nhỏ, ba bà cháu đều rơi vào trạng thái hoang mang, không phải bọn họ chưa từng thấy qua đồ tốt, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy. Không phải chưa từng thấy qua, nhưng mà không nhà nào mua nhiều như vậy.
Điều kiện nhà bọn họ vỗn dĩ đã là rất tốt rồi, trong nhà có đến ba người làm công nhân và một người học nghề, tương đương với bốn công nhân.
Nhưng ngay cả khi là ăn tết cũng sẽ không mua nhiều đồ như vậy, những thứ này phải tốn hết bao nhiêu tiền?
Tiền lương của bốn người còn không đủ mua.
“Mau chóng đi tìm cô ấy quay trở về."
Tế Ninh: “Bọn cháu tìm không thấy dì ấy"
“Đúng vậy, nhưng mà này...... Cũng quá nhiều rồi. Văn Tử là một học sinh trung học, so với em trai thì có thể hiểu biết hơn một chút, nhưng lúc này cũng trở nên ngốc nghếch.
Ba người cứ đứng như vậy nhìn mấy món đồ trong tay, ngây ngốc đến nổi quên mất chuyện làm dua chua......
Sau khi Thích Ngọc Linh tan tầm đều vội vàng trở về nhà, tuy nói mọi chuyện trong nhà có mẹ chồng lo liệu, nhưng là con dâu của người ta, đặc biệt công việc của cô cũng là nhờ mẹ chồng mới có. Thích Ngọc Linh thật sự luôn phải khom lưng cúi đầu.
Mọi người đều nói cô dựa vào khuôn mặt để nuôi gia đình, nhưng lại không biết đầu óc cô cũng rất mau lẹ.
Thích Ngọc Linh vội vàng trở về, giữa đường gặp được chồng cô là Đường Kiến Nghiệp, hai người cùng nhau trở về, có người nói: “Chiều nay có một cô gái đến Cung Tiêu Xã, thật sự là gây kinh động"
Thích Ngọc Linh: “Sao? Có vẻ giống như một nàng tiên sao?"
“Vậy thì không phải, cô ấy thật sự giống như Thần Tài"
Thích Ngọc Linh: “Hả?"
Đường Kiến Nghiệp: “Nghe nói là mua rất nhiều thức ăn, người bán hàng hỏi thì nói là đi biếu quà cảm ơn..."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã về đến nhà, mặc dù trời đã chạng vạng nhưng trong nhà bọn họ lại không có một chút khói hay dầu gì cả, có vẻ như không có ai ở trong nhà, hai người đẩy cửa bước vào, nói: “Mẹ, hôm nay...... Cái gì vậy?"
846 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo