Lúc này hai người cũng không dám nói gì thêm, sợ đứa nhỏ này lại lải nhải không chịu để yên.

Mùa này, không riêng gì sinh hoạt ở nông thôn bận rộn, ngay cả cuộc sống trong thành cũng không ngoại lệ, bà nội đã dự định buổi chiều làm dưa chua, nhân lúc giữa trưa nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó bắt đầu nấu nước rồi lại bận bịu với công việc. Văn Tử vừa nhìn thấy bà nội làm việc cũng nhanh chóng chạy tới phụ giúp. Vốn dĩ Tế Ninh định ra ngoài chơi, một đứa trẻ mười mấy tuổi, đúng là cái tuổi thích tung tăng nhảy nhót khắp nơi, nhưng lúc này cũng không đi, cậu nói: “Để cháu nói với Cẩu Đản một tiếng, hôm nay không ra ngoài chơi.

Bà nội cười nói: “Cứ đi đi, bà không cần các cháu phụ giúp"

Tế Ninh: “Cháu ở nhà giúp bà."

Cậu nhóc vẫn rất kiên trì.

Anh hai cũng phụ giúp, vì thế cậu cũng muốn giúp một ít.

Tiểu Bảo Sơn là nam tử hán thì đương nhiên cậu lại càng là nam tử hán!

Hai cậu nhóc giúp đỡ bà nội, công việc bắt đầu trở nên bận bịu. Ở khu nhà xưởng này đều là người quen của bà, người ta đi qua đi lại nhìn thấy, cười nói: “Bà nội thật là có phúc.

Bà nội rất thích nghe câu này, gật đầu: “Mấy đứa cháu nhà tôi thật sự rất hiểu chuyện.

Mấy bà cháu mở cửa ra bắt đầu làm việc, lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển, Tế Ninh lơ đãng quay đầu nhìn lại, ngẩn người ra, sau đó kêu lên: “Là dì sao?"

Người phụ nữ xuất hiện, không phải là ai khác mà chính là Khương Việt.

Khương Việt cười ôn nhu, nói: “Bạn nhỏ mau tới đây giúp dì một chút nào. Tế Ninh: “? ??"

Tuy nhiên cậu vẫn tiến đến hỗ trợ: “Dì muốn đi đâu?"

Khương Việt bật cười: “Đương nhiên là nhà cháu rồi"

Cô nhìn về phía bà nội, nói: “Đây là......"

Hai bên tự giới thiệu qua một chút, bà nội nhanh chóng mời cô vào nhà.

Khương Việt đưa ra hai cái giỏ, phía trên cái giỏ được phủ một miếng vải màu xanh lam có những bông hoa màu trắng, thật ra cũng không thể nhìn thấy bên trong chứa thứ gì. Khương Việt: “Lần này cháu đến đây là để cảm ơn đứa nhỏ này, ít nhiều cũng là nhờ đứa nhỏ này, cháu mới không gặp rắc rối. Đây là một chút quà cảm ơn nho nhỏ mong cả nhà nhận cho Bà nội: “Không thể làm vậy được, tôi đã nghe cháu trai kể lại, sự giúp đỡ của thằng bé cũng là hợp với lẽ thường tình. Sao có thể vì làm một chút chuyện tốt mà......"

Khương Việt ngắt lời bà, nói: “Bà ơi, chuyện này đối với mọi người có thể là chuyện nhỏ, nhưng đối với cháu đây là một chuyện rất quan trọng"

Cô gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Đây là tiền hàng ở chỗ làm của cháu, nếu cháu thật sự làm rơi mất, không chỉ bị mất việc, sợ là phải táng gia bại sản mà đền. Như vậy sao có thể gọi là chuyện nhỏ được.

Bà nội: “À, không biết cô làm ở nhà máy nào?"

Khương Việt: “Cháu làm ở công ty vận chuyển.

Bà nội: “Hả? ??"

Bà thật sự không ngờ, cô gái này là từ thành phố lớn đến đây, nhưng nhìn da dẻ cô trẻ trung mịn màng, hình như là cũng đúng.

“Bọn cháu chỉ đi ngang qua chỗ này, định sẽ mua thêm chút đồ, kết quả suýt chút nữa cháu đã làm rơi mất tiền"

Nói đến đây, cô còn thở dài một hơi.

“Vậy lần này các người là đi......"

Khương Việt mỉm cười: “Cháu muốn đi về hướng bắc"

Tuy nhiên chưa nói ra địa điểm cụ thể, cô đưa tay xoa đầu Tế Ninh, nói: “Đứa trẻ này thật ngoan.

Có người khen cháu trai nhà mình, điều này luôn khiến người ta cảm thấy rất vui, bà nội cũng rất vui, sau đó sực nhớ ra mình còn chưa rót nước, vội vàng nói: “Tôi pha trà cho cô.....” Khương Việt lắc đầu: “Không cần đâu ạ, bọn cháu còn vội lên đường, thời gian của cháu đang rất gấp rút, cháu không thể ngồi lâu. Lần này mọi người đã giúp cháu một chuyện lớn như vậy, cháu lại ở cách đây khá xa, cũng không biết có thể trở lại đây không, chỉ có thể nói một câu sau này nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại. Chút quà này coi như là lời cảm ơn của cháu"

Cô cũng không ngồi lại lâu, mà thay vào đó lập tức đứng lên.

Bà nội vội nói: “Những thứ này của cô chúng tôi không thể..."

Khương Việt kiên định nói: “Đây là cháu cho Tế Ninh, cảm ơn cậu bé vì đã giúp đỡ, cũng không phải là cho bà, bà không thể thay cậu bé mà nói không cần được ạ"

867 chữ

0.10693 sec| 2396.445 kb