Tế Ninh mím chặt môi.
Cô ấy hốt hoảng mở túi ra, Tế Ninh vừa nhìn thấy thì mở to mắt, tròng mắt còn to hơn cả mắt trâu, khiếp sợ nhìn người dì trẻ tuổi trước mặt.
Người phụ nữ nắm chặt cái túi, hít sâu một hơi, vội vàng kiểm tra một chút, Tế Ninh bị sắc mặt khó coi của cô ấy dọa cho hoảng sợ, cũng không dám rời đi, nhìn cô ấy đếm tiền......
Tuy nhiên người phụ nữ cũng không đếm kỹ, dường như chỉ đếm đại khái một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô ấy mới nhìn về phía Tế Ninh, nói: “Cảm ơn người bạn nhỏ"
Tế Ninh: “Hả?"
Cậu gãi đầu và nói: “Không cần đâu ạ, không cần phải cảm ơn.
Có chút gì đó ngượng ngùng.
“Tại sao lại không cần cảm ơn? Cháu đã giúp dì một việc lớn, nếu số tiền này mất đi, dì cũng không sống nổi, cái này cũng không phải tiền của dì, đây là tiền hàng” Người phụ nữ trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cô ấy đầy cảm kích, chân thành tha thiết nói: “Bạn nhỏ, cháu thật sự là một cậu bé tốt. Tiểu Tế Ninh lại vò đầu, vẫn còn hơi ngượng ngùng.
Người phụ nữ: “Nếu không nhờ cháu gọi dì lại thì dì đã phải phạm một sai lầm nghiêm trọng. Nếu không phải gặp được cháu, mà là đổi thành một người khác, nếu tâm địa người đó không tốt, chắc chắn sẽ không trả lại cho dì, dì cũng không biết tìm ở đâu?
Cô ấy ho khan một tiếng, hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì, nhà cháu ở đâu?"
Tế Ninh: “Hả?” Người phụ nữ: “Bây giờ dì còn có chuyện phải làm, cháu cho dì địa chỉ, sau khi giải quyết xong mọi chuyện dì nhất định sẽ tới nhà nói tiếng cảm ơn.
Tiểu Tế Ninh: “Thật sự không cần, không cần đâu ạ"
Người phụ nữ: “Tại sao lại không cần? Chuyện này rất đáng trả ơn mà"
Tế Ninh: “Thật sự không cần đâu mà......” Người phụ nữ: “Đây là chuyện nên làm, cháu giúp dì một chuyện lớn như vậy, nếu dì không đến nhà cảm ơn thì còn đáng làm người không chứ?"
“Vậy thì... Cháu tên là Tế Ninh, nhà cháu ở trong khu nhà tại xưởng..."
Người phụ nữ: “Được, dì biết rồi, cảm ơn cháu. Dì vẫn còn có việc phải làm...... Đợi dì làm xong sẽ đến nhà cháu nhé."
Cô ấy có vẻ rất gấp, vội vàng chạy đi, Tế Ninh nhìn theo bóng dáng của người phụ nữ này, lắc đầu, nói: “Thật là một người hấp tấp"
Tuy cậu nói địa chỉ nhà, nhưng cũng không bận tâm, dù sao khi làm được chuyện tốt trong lòng luôn rất vui vẻ, cậu đi bộ về nhà. Vừa bước vào tới hiên nhà đã ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, cậu vui mừng: “Bà ơi, cháu đói bụng” “Cả ngày chỉ biết đói thôi, chờ anh hai cháu về rồi cùng ăn cơm. Những người khác trong nhà đều có công việc, đều ăn cơm ở đơn vị, trong nhà chỉ còn một bà lão và hai đứa nhỏ, buổi trưa ba người ăn cháo, mỗi người nửa cái bánh ngô và thêm một ít dưa muối.
Tiểu Tế Ninh ăn cơm rất ngon, nói: “Bà ơi, hôm nay cháu làm được một chuyện tốt.
“Sao?"
Tế Ninh: “Có một dì làm rớt túi tiền, cháu nhặt được, bên trong có cực kỳ nhiều tiền?
Người bà kinh ngạc nhìn Tế Ninh, nói: “Rất nhiều tiền sao?"
Tế Ninh gật đầu, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, cháu làm chuyện tốt, dì ấy còn nói muốn đến nhà cảm ơn cháu"
Văn Tử: “Người ta chỉ là thuận miệng nói mà em cũng tin"
Tế Ninh: “Không phải thuận miệng nói đâu, dì ấy thật sự rất thành khẩn, em nói không cần cảm ơn, nhưng dì ấy vẫn kiên trì hỏi địa chỉ nhà. Nếu dì ấy không thiệt tình, tại sao lại còn hỏi như vậy?” Văn Tử: “Lúc ấy không làm bộ chân thành một chút, em không cho dì ấy đi thì biết làm sao?"
Tế Ninh tức giận, thở phì phì nói: “Anh hai chính là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, người em gặp không phải như vậy"
Văn Tử: “Được rồi, được rồi, không phải, em đừng nóng giận.
Tế Ninh càng tức giận hơn: “Anh nói như vậy càng khiến em tức giận thêm!"
Văn Tử: “..
Bà nội cười: “Được rồi, chiều nay các cháu có bận làm gì không?"
Tế Ninh: “Buổi chiều cháu muốn ra ngoài chơi cùng với Cẩu Đản Văn Tử: “Cháu ở nhà đọc sách.
Bà nội chỉ nói một câu như vậy, hai đứa nhỏ lập tức không còn tranh cãi nữa, Tế Ninh nói: “Dù sao em cảm thấy dì kia cũng không phải là kẻ lừa gạt.
876 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo