Trong giọng nói của Thích Ngọc Tú mang theo chút kiêu ngạo: “Những người ở đây cũng không gọi là nghèo, công xã có hai ba cái nhà máy, công nhân cũng rất nhiều, nếu trong nhà có dư dả một chút thì có thể tích cóp để mua một chiếc xe đạp. Cho nên xe đạp không đủ để bán.
Khương Việt: “! !!"
Thích Ngọc Tú lại nói: “Hơn nữa làm gì có nhiều phiếu xe đạp như vậy, mà không có phiếu thì làm sao mua xe?"
Mua xe đạp này mà tưởng chừng đâu là đang mua siêu xe.
Khương Việt: “Chậc chậc"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Có phải cô cảm thấy chuyện này thật không thể hiểu nổi không?” Khương Việt suy nghĩ một lát, thành thật nói: “Biết là như vậy nhưng nhìn thấy vẫn có chút giật mình"
Thích Ngọc Tú: “Không sao chúng tôi đều đã quen rồi"
Khương Việt: “Thói quen như vậy cũng không tiêu biểu cho điều gì cả, nhưng hiện tại..... Cũng khó mà có thể thay đổi.
Cô ấy mỉm cười, nói: “Ở đây có rạp chiếu phim không ạ?"
Thích Ngọc Tú: “Có chứ cô chỉ cần đi vòng qua bên này là tới, cô muốn đi xem phim sao? Xem phim thì không cần phiếu, tôi sẽ dẫn cô đi qua đó.
Khương Việt thuận thế kéo cánh tay Thích Ngọc Tú, nói: “Đi thôi"
Thích Ngọc Tú: Cô buông ra.
Khương Việt: “? ??"
Thích Ngọc Tú: “Ở đây chúng tôi đi đường không làm như vậy, sẽ bị người khác nhìn chằm chằm đó."
Không phải ở bên kia có rất nhiều các cô gái khoác tay nhau cùng đi dạo phố sao? Các cô gái ơi! Như vậy thật sự rất bình thường. Thậm chí nam nữ cũng có thể nắm tay, lần đầu tiên cô nhìn thấy, suýt chút nữa là sợ phát khiếp.
Tuy nhiên ở đây bọn họ không như thế.
Mọi người ở đây đều đi đứng rất ngay ngắn Khương Việt: "
Khương Việt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết đi theo Thích Ngọc Tú, hai người cùng nhau đến rạp chiếu phim, tuy rạp chiếu phim ở bên này không cần phiếu, nhưng vào buổi sáng, rạp chiếu phim cũng không mở cửa, hôm nay chỉ chiếu một tập phim, là vào lúc chạng vạng.
Khương Việt:
“Bên kia là trường tiểu học ở công xã chúng tôi.” Thích Ngọc Tú rất thích hợp làm người dẫn đường, cô chỉ dẫn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô nói: “Cháu trai ngoại của tôi đi học ở bên kia"
“Thằng bé học hành vẫn tốt chứ?"
Thích Ngọc Tú: “Cũng giống nhau thôi, hiện tại mọi người đều không ham học. Ngay cả là học trung học, cũng không ai......
“Hả? Ơ kìa chẳng phải..."
Thích Ngọc Tú kinh ngạc: “Đó là cháu trai ngoại của tôi"
Khương Việt nhanh chóng nhìn theo tầm mắt của cô, thấy hai đứa bé cùng nhau đi về hướng này:
“Đứa nào là cháu trai ngoại của chị?"
Thích Ngọc Tú: “Cái đứa dáng người cao ráo đó."
Khương Việt nhìn kỹ lại, chân thành cảm thán: “Gen nhà chị thật là tốt, cháu trai ngoại của chị lớn lên cũng có thể rất đẹp trai và đáng yêu. Không nói đến Bảo Sơn thì Bảo Châu và Bảo Nhạc đều rất xinh đẹp, quả thật là thừa hưởng những ưu điểm của chị. Cái đứa cháu trai ngoại này của chị lớn lên cũng sẽ rất sáng lạn.
Thích Ngọc Tú:
Cô liếc nhìn Khương Việt một cái, nói: “Trong nhà thì chị gái tôi lớn lên là xinh đẹp nhất"
Khương Việt bật cười khi nghe giọng điệu kiêu ngạo của cô.
Thích Ngọc Tú nhìn Khương Việt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô do dự một lúc lâu, sau đó nói:
“Cô có thể giúp tôi một việc không?"
Khương Việt: “Chị nói đi!” Tế Ninh và bạn học của mình tách nhau ra, sau đó nhảy nhót đi về nhà.
Căn bản thì bây giờ bọn họ đều chỉ đi học nửa ngày, đi học cũng chỉ là đục nước béo cò, nhóc không hề muốn đi học chút nào, nhưng mà cậu cũng biết nếu cậu không đi học, cha mẹ cậu có thể đánh chết cậu. Bọn họ sẵn sàng tiêu tiền cho cậu đến trường học một vài thứ gì đó, chứ nhất quyết không muốn cho cậu nhóc ở nhà chơi.
Tiểu Tế Ninh thở dài thườn thượt, cậu bé muốn đến nhà dì hai chơi.
Cậu muốn đi bắt thỏ, cậu muốn bắt gà rừng, cậu muốn......
"Hả?"
Cậu nhìn phía trước thấy ai đó làm rớt một cái túi, cậu nhanh chóng chạy tới nhặt cái túi lên, và hét: “A, dì ơi, dì làm rớt cái túi"
Một người phụ nữ thời thượng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía cậu, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên cái túi trong tay cậu, cô ấy vội vàng chạy tới thật nhanh, đoạt lấy cái túi trong tay Tế Ninh.
849 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo