Tóm lại đây là một chuyện rất tốt.
Con dâu thứ ba lại hành động ngu xuẩn như vậy, bà tuyệt đối không đồng ý.
Thế nhưng, sau khi cảm thán rằng quần áo này tốt, nguyên liệu bền lại rắn chắc, mọi người lại càng bàn luận nhiều hơn về lai lịch của Khương Việt.
Cô ấy rốt cuộc là con gái bị nhà ai vứt bỏ?
Khương Việt: Ai cũng không phải, đó chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Nhưng lời nói dối này đặc biệt lại rất giống nói thật. Tóm lại, kết hợp với tình hình lúc ấy, không ai là không tin chuyện này. Cũng giống như nhà Khỉ Ốm, lúc đầu còn cảm thấy chuyện này sao có thể xảy ra, nhưng khi lấy lại tinh thần và tính toán giá trị của những thứ này, thật sự đã bị dọa đến sợ rồi. Lúc này, nhà nào vứt bỏ con cái đúng là sắp điên mất rồi, nghĩ đến cô gái kia có thể là con gái của mình, bây giờ lại có tiền như vậy, không phát điên sao được?
Đây thật sự là Thần Tài đến rồi!
Ban đầu Khương Việt không biết, nhưng sau khi nghe Thích Ngọc Tú nói, cô ấy lại tha thiết cảm thán: “Như vậy càng tốt, loại người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con cái của mình, cũng nên chịu một chút sự tra tấn về tinh thần"
Cực kỳ tra tấn.
Thật đúng là nên như vậy.
Đêm nay không biết có bao nhiêu gia đình ngủ không được.
Tuy nhiên ảnh hưởng của chuyện này không chỉ đơn giản dừng lại ở đó......
Khương Việt đi vào thập niên 60 dù sao cũng không thể ở mãi mà không quay về.
Vẫn là Thích Ngọc Tú dẫn cô ấy ra ngoài, một lần nữa cô ấy lại trang điểm một chút, quả thực có thể nói cô ấy là một chuyên gia hóa trang, ngay cả Thích Ngọc Tú cũng bị cô ấy làm cho bối rối, sau khi trang điểm như biến thành một người khác vậy, nhưng như vậy cũng tốt, chuyện này sẽ không bị người khác phát hiện.
Bảo Sơn và Bảo Châu đã đi học, Bảo Nhạc bị Thích Ngọc Tú đem qua chơi cùng với Trần Trân. Sau khi ba đứa nhỏ đều đi ra ngoài, lúc này sáng sớm tinh mơ Thích Ngọc Tú mới dẫn Khương Việt lặng lẽ xuống núi rồi đi đến công xã. Bọn họ không dám hoạt động ở trong thôn, nếu bị mọi người phát hiện, thật sự không biết phải nói thế nào cho rõ, nhưng đi ra ngoài thì lại khác.
Khương Việt đi theo Thích Ngọc Tú tới công xã, vừa đi lại vừa cảm thán.
Mặc dù đây là thị trấn, nhưng lại không có một chút phồn hoa náo nhiệt nào, nhờ sự trợ giúp của Thích Ngọc Tú, Khương Việt chụp trộm được một vài bức ảnh.
Căn nhà bằng đá, mái ngói, sân vườn, những khoảng sân nhỏ biểu hiện cho điều kiện khó khăn thiếu thốn, trên tường treo đầy khẩu hiệu, trên đường có vài người sải bước đi qua..... Khương Việt cảm thấy cho dù cô ấy có đi khắp nơi, nhìn ngắm núi non biển cả cũng không bằng tới nơi này một lần, nơi này mang đậm hơi thở của thời đại, nghèo thì nghèo thật đấy, nhưng lại có một loại cảm giác rất khó hình dung. Thật sự rất độc đáo!
Cô đi theo Thích Ngọc Tú nhìn ngắm khắp nơi, nhờ vậy mà cô có thể biết được nơi nào là quán cơm quốc dân, nơi nào là tiệm cắt tóc, nơi nào là trạm lương thực, còn có cửa hàng thực phẩm và tiệm tạp hóa...... Cô ấy tò mò hỏi: “Cắt tóc cũng phải có phiếu sao?"
Thích Ngọc Tú: “Đương nhiên rồi.
Cô nói: “Nếu cô tới bán tóc như vậy có thể đổi được một phiếu cắt tóc"
Khương Việt lại một lời khó nói hết: “Ôi chao cuộc sống sinh hoạt cũng không quá thuận tiện......"
Cô ấy bị Thích Ngọc Tú chặn miệng lại, Thích Ngọc Tú nói: “Những lời này không thể tùy tiện nói ra ở bên ngoài được đâu.
Khương Việt thận trọng gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một chiếc xe đạp chạy qua, người cưỡi xe đạp vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Khương Việt:” Cứ như là quảng cáo Maserati.
Cô ấy hỏi: “Xe đạp ở đây thường tầm bao nhiêu tiền vậy?"
Thích Ngọc Tú: “Hình như khoảng hai trăm, tôi cũng chưa hỏi qua bao giờ, nghe nói loại tốt là hai trăm bảy mươi tám đồng, còn tiện nghi chắc tầm hơn một trăm. Nhưng mà không phải có tiền đều có thể mua được, xe đạp trong Cung Tiêu Xã mỗi năm đều rất khan hiếm.
Khương Việt: “? ??"
870 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo