Nghe ông tính toán thôi bà cũng thấy choáng rồi.

“Nhiều tiền như vậy sao? Không biết cô gái ấy làm nghề gì nữa.

Tuy ông nội Khỉ Ốm là người từng trải, nhưng cũng chỉ biết lắc đầu nói: “Không biết nữa, nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta đều nên cảm ơn cô ấy. Mùa đông năm nay, mấy đứa nhỏ không còn sợ lạnh nữa rồi” Ông vuốt ve quần áo, vui mừng nói: “Tôi chưa từng thấy qua loại thủ công tốt như thế này"

Bọn họ đâu quan tâm những cái đó làm gì! Ông có thể tính ra được, người khác cũng sẽ tính được.

Nhà ai mà không có con cái chứ?

Bọn họ nhận được ơn của người khác thì nên cảm ơn nhiều hơn, còn những chuyện khác, bọn họ cũng không nên quan tâm quá nhiều.

“Tới đây mặc vào thử xem.

“A, có thể mặc sao ạ?"

Mấy anh em Khỉ Ốm đều đỏ mặt không dám nhúc nhích, vừa rồi còn rất kích động, bây giờ lại cố sờ nhiều một chút.

Đây chính là quần áo mới.

Là áo bông đấy.

Ông nội Khỉ Ốm: “Đây là quần áo của các cháu, sao lại không thể mặc chứ?"

Bà nội: “Thử mặc một lần đi"

Ba bộ quần áo đều rất bự, tất cả đều mặc phết đất, nhưng ba đứa nhỏ vẫn rất vui mừng: “Thật là tuyệt vời"

Bà nội cũng gật đầu: “Cũng rất đẹp mà không phải sao?"

Bà vui vẻ khen ngợi Khỉ Ốm: “Vẫn là cháu trai của bà thông minh, quần áo này lớn một chút có thể mặc được thêm mấy năm Khỉ Ốm kiêu ngạo, nói: “Cháu nghe lỏm được từ những người khác nói chuyện Tuy rằng cậu còn nhỏ tuổi không hiểu rõ lắm, nhưng mọi người đều nói như vậy, nhất định không thể sai được. Trong thôn có mấy thím mấy cô lớn tuổi, bọn họ đều có khả năng tính toán tỉ mỉ, bọn họ cảm thấy như vậy thì sự thật chính là như vậy rồi.

“Mùa đông năm nay mấy đứa nhỏ tụi con có thể được ấm áp hơn một chút rồi.

“Bà nội, cháu nghe mọi người đều nói, sau này vẫn còn khả năng sẽ có nữa"

"Ha! ?"

Khỉ Ốm cười, nói tiếp: “Lần sau nhất định cháu phải cao lớn hơn nữa"

Khỉ Ốm nói: “Cháu phải lớn thật nhanh, chính vì cháu quá nhỏ, đến lượt cháu thì bọn họ đều đã lấy hết mấy cái lớn rồi. Chờ cháu lớn hơn một chút, kích cỡ quần áo của cháu cũng tăng lên, như vậy quần áo của cháu ông bà cũng có thể mặc được."

“Ôi, cháu trai của bà thật thông minh Mọi người đều vui mừng vuốt ve quần áo, nhà cậu như thế, nhà người khác cũng như thế. Ngay cả gia đình như nhà họ Điền cũng vô cùng vui vẻ phấn chấn, tuy nhiên cũng không thể nói tất cả đều vui vẻ phấn chấn, con dâu thứ ba nhà họ Điền vẫn có nỗi khổ trong lòng. Mấy đứa nhỏ trong nhà đều có, nhưng cô con dâu thứ ba nhà họ Điền lại không vừa lòng, gia đình này coi trọng nhất là con trai, nhưng chỉ có thể lấy được một bộ nho nhỏ, ngược lại mấy cô con gái đều là áo khoác lớn, cô lấy hết tất cả tháo ra một chút, làm thành một bộ quần áo lớn cho chồng mình, phần dư lại thì làm đệm giường cho con trai, kết quả là bị mẹ chồng mắng.

Con dâu thứ ba nhà họ Điền cảm thấy bản thân vô cùng uất ức thiệt thòi.

Cô là vì đàn ông trong nhà mới làm vậy mà.

Sở dĩ như vậy là vì bà Điền nghĩ, đại đội trưởng đã nhiều lần giải thích và đưa ra mệnh lệnh, cô cũng không thể không nghe, nhưng cô lại làm như vậy thì chính là không có đầu óc, đại đội trưởng đã nói trắng ra như vậy thì cũng nên nghe hiểu mới phải. Nếu bọn họ không tuân thủ quy tắc, đại đội sẽ dùng quy tắc mà xử lý bọn họ.

Đã như vậy, con dâu thứ ba lại còn nghe tai trái lọt tai phải, tự cho mình là đúng khiến cho bà mẹ chồng này cực kỳ không hài lòng.

Nếu cô có muốn tìm đường chết cũng không quan trọng, nhưng làm như vậy không phải sẽ liên luy đến người trong nhà sao?

Bọn họ vẫn còn muốn nghĩ đến tương lai sau này!

Con dâu thứ ba này lại ngu xuẩn như vậy cũng không biết là giống ai. Tuy rằng quần áo này là phát cho trẻ con mặc, điều này cũng khiến nhiều người đau lòng khó chịu, nhưng dù sao có còn hơn không. Hơn nữa có quần áo này, nhà bọn họ cũng được lợi rất nhiều.

837 chữ

0.11308 sec| 2385.766 kb