Bà ấy cứ nhắc đi nhắc lại, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Trên đời này, vẫn còn rất nhiều người tốt!"
“Ý này của bà Trần thật là hay.
“Đúng vậy!"
Nhà bà Trần chỉ có một người lao động, trong nhà nghèo đến nỗi không có một xu dính túi, mấy đứa trẻ con trong nhà đứa nào cũng gầy gò, mùa đông đều không thể ra ngoài bởi vì không có quần áo ấm. Nhưng bây giờ thì đã khác, hơn nữa chăn cũng mỏng quá, mặc cái áo bông này ở trên người, rồi đắp chăn mỏng lên, chắc chắn sẽ ấm hơn rất nhiều.
Cách nói của bà Trần được rất nhiều người đồng tình, mọi người đều cảm thấy đây là một ý kiến hay, thời buổi này, nhà ai mà không thiếu bông, không nhà nào là không thiếu, nhưng nếu đem áo bông làm chăn, vậy không phải đã khá hơn nhiều rồi sao?
Lúc này, trên sườn núi phía tây, Khỉ Ốm ôm quần áo chạy như bay về nhà, cậu thở hổn hển chạy về nhà, vui mừng giơ quần áo trong tay lên, nói: “Ông nội, bà nội, ông bà nhìn nè, cháu có quần áo mới"
Hai ông bà đều ngẩn người: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khỉ Ốm mừng rỡ nói: “Cái này là của cháu, cái này là của em trai, cái này là của em gái"
Hai đứa nhỏ cởi truồng chạy nhanh đến trước mặt anh trai: “Anh ơi!"
À, cũng không phải cởi truồng, chỉ là mặc quần nhỏ, mông lòi ở bên ngoài. Nhà cậu nghèo nên một cái quần cũng không có, chỉ có duy nhất một cái là Khỉ Ốm mặc đi ra ngoài kiếm đồ ăn và nhặt củi.
Hai đứa nhỏ chỉ có thể ở nhà.
Khỉ Ốm phấn khởi nói: “Hôm nay cháu ở trên núi kiếm đồ ăn, nghe người trong thôn nói có người quyên tặng áo bông cho trẻ con, chuyện này làm sao mà tin được. Đó là gì, chính là áo bông đấy. Nhưng mà cháu cũng rất nhanh trí. Cháu thấy mọi người đều đi, nên cũng nhanh chóng chạy theo, tới nhìn một cái cũng không ảnh hưởng gì. Cháu chạy theo đến nơi, không ngờ đó lại là sự thật! Vậy mà lại là thật!” “Cái gì? Là thật sao?” Cả nhà Khỉ Ốm kinh ngạc.
“Sau đó lại gọi tên của cháu, cháu lập tức vào nhận. Thím Trương trong thôn giúp cháu chứng minh em trai và em gái không có quần nên không thể ra ngoài nên cháu được nhận luôn cho em trai và em gái. Tất cả cháu đều chọn đại. Cháu nghe bà Trần nói, còn có thể làm chăn......” Cuối cùng Khỉ Ốm run run cầm lấy quần áo, nằm bò trên giường đất, nghiêm túc kiểm tra, vui mừng đến độ môi run rẩy: “Toàn là đồ tốt, thật là tốt quá đi, bông này cũng thật dày"
“Thím Vương đúng là người tốt.
“Sao lại có chuyện tốt như vậy, tôi chưa từng nghe qua, tôi đã sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe qua."
Khỉ Ốm sớm đã chờ ở bên kia, bởi vậy nghe được rõ ràng, nói: “Cháu nghe nói là một..."
Tuy chỉ ngắn gọn như vậy, nhưng cũng khiến cả nhà vui mừng xúc động: “Không ngờ người khác tạo nghiệt, thành ra trời xui đất khiến giúp chúng ta được hưởng lợi.
“Trẻ con dưới mười sáu tuổi ở thôn chúng ta, cũng phải cỡ hai trăm đứa đúng không?"
Bà của Khi Ốm nói: “Chắc cũng tầm độ đó"
Ông của Khỉ Ốm giơ ngón tay ra sờ thử, nói: “Mấy cái áo này rất nhiều bông, có lớn có bé, bình quân cũng trên dưới 50 đồng tiền, tính tất cả cũng phải một vạn đồng tiền......"
Ông ấy cũng có dự tính, nhà ông ở trong núi, ngược hướng với nhà Thích Ngọc Tú, tuy nhiên về sự nghèo khó thì nhà ông và nhà Thích Ngọc Tú không giống nhau, nhà Thích Ngọc Tú là bần nông, nhưng nhà Khỉ Ốm là phú nông, chính vì như vậy, cuộc sống mới có sự khác nhau.
Kỳ thật cái gọi là phú nông, cũng chính là ông nội Khỉ Ốm có một quán rượu trong thành, dựa vào thu nhập của quán mà trong nhà có cái để chi tiêu, tuy nhiên những ngày tháng tốt đẹp đó cũng không kéo dài được lâu.
Bởi vì nhà cậu giàu có hơn không ít nhà khác nên bị tổ công tác trong huyện xếp vào hàng phú nông, sau đó không còn làm nữa thì cuộc sống từ đó ngày càng trở nên khó khăn. Tuy nhiên, cuộc sống ở thôn bọn họ vẫn khá tốt, không giống như một thôn sầu thảm, mọi người đều hiểu nhà bọn họ không phải người xấu, tuy thuộc tầng lớp khác nhau nhưng không ai đối xử tệ với bọn họ.
843 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo