Khương Việt mím môi: “Hôm nay lạnh cũng không thể nghỉ ngơi.

Cô ấy nhìn lại quần áo trên người, lại nhìn khoảng thời gian này, thật sự có rất nhiều điều khiến cô cảm thán.

Tiểu Bảo Châu: “Nhà của bọn em thật sự đã rất may mắn rồi"

Nhà bọn họ có thể sang bên kia, cho nên nhà bọn họ có thể được ăn những lương thực mà những nhà khác không được ăn.

“Dì cả của em là công nhân, nhà máy của dì ấy đãi ngộ rất tốt, một tháng được ba cân lương thực, thật sự rất tuyệt” Tiểu Bảo Châu kể cho Khương Việt nghe.

Khương Việt lại càng thêm líu lưỡi, không biết nói gì.

Tuy nhiên, Tiểu Bảo Châu thấy điều này thật sự rất bình thường.

Nhà bọn họ ăn ngon, đó là nhà bọn họ không bình thường, không đại diện cho tiêu chuẩn của những nhà khác.

Khương Việt dẫn theo ba đứa nhỏ đi xuống núi xem cảnh náo nhiệt, lúc này đại đội cũng đã phân chia đồ xong xuôi rồi, tuy nhiên mặc dù đã phân chia xong rồi, nhưng không có ai rời đi. Mọi người đều tụ tập thành một nhóm bàn luận sôi nổi. Những vị trưởng lão xưa giờ trầm mặc ít nói, bây giờ lại nói nhiều đến nỗi nước miếng bay đầy trời.

Ai cũng tò mò về chuyện này.

“Đại đội trưởng, ông nói cho chúng tôi biết đi, lỡ đâu đấy là con nhà chúng tôi......"

Sắc mặt đại đội trưởng trở nên lạnh nhạt, ông hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã từng nói với các người rằng làm người không thể không có đạo đức, các người nghe xong rồi thì sao? Cả đám người tự cho mình thông minh, bây giờ còn dám tới đây hỏi tôi? Các người lấy cớ gì tới hỏi tôi? Các người là ai? Các người định làm gì? Tại sao các người lại biết đứa nhỏ này có quan hệ với nhà các người? Thật đúng là tự dát vàng lên mặt mình, ngày thường thì lười biếng, không biết xấu hổ, bây giờ có chuyện tốt thì tự nhận liên quan đến mình. Sao lại có người da mặt dày như vậy?"

Phải nói rằng uy lực của đại đội trưởng năm đó không hề giảm sút.

Ông nói: “Đừng nói là tôi không biết cô gái ấy là con nhà ai, cho dù có biết tôi cũng sẽ không nói, có thể đem vứt bỏ cô ấy, nhất định không phải gia đình lương thiện gì rồi, cũng không thể là gia đình thượng lưu như Chu Bái Bì, tôi nói ra không phải đã làm phụ lòng cô gái tốt bụng đã làm những việc này hay sao? Cả đám các người cũng phải làm vậy. Nhớ kỹ điều này, cô Khương là người tốt, cô ấy đã giúp đỡ các người, các người phải đặt cô ấy ở trong tim.

“Chúng tôi đã hiểu rồi"

“Đại đội trưởng, ông yên tâm, nhà tôi sẽ không quan tâm đến người khác. Chúng tôi đã nhận ơn của cô ấy, nhất định cũng không bắt nạt những bé gái"

“Đúng vậy"

Khương Việt chỉ muốn làm một chút chuyện tốt, thật không ngờ, hôm nay lại là một ngày đáng để ghi khắc trong tim đối với rất nhiều người. Mặc dù là rất nhiều năm về sau, khi nhắc tới ngày này, nhiều người vẫn còn đỏ hoe mắt.

Đây là lần đầu tiên bọn họ có được cảm giác được một người xa lạ giúp đỡ một cách chân thành và nhiệt tình như vậy.

Tuy nói gia đình Trần Thất mê tín hồ đồ, nhưng cũng không phải người xấu, hơn nữa trong nhà bọn họ có hai vợ chồng và năm sáu đứa con. Anh em nhà bọn họ cũng đều đã sinh con, đây có thể gọi là một gia tộc đông con, bây giờ vừa đến mùa đông, thật sự rất tội nghiệp. Thành thật mà nói, gia đình bọn họ cũng đã khá hơn nhà Thích Ngọc Tú trước kia một chút.

Chỉ một chút mà thôi. Muốn ăn no đã là một điều khó khăn chứ đừng nói đến chuyện được mặc ấm.

Nếu không phải vì đi học, chỉ sợ trẻ con còn không có một cái quần của riêng mình. Nhưng lúc này đây trẻ con trong nhà đều có áo bông, bọn họ có cơ hội lên mặt một chút, cái này vốn dĩ khá dài, cơ bản là có thể che tới nửa chân.

Cái áo bông này thật sự rất dày, bây giờ mặc thì vẫn có hơi nóng, nhưng qua mấy ngày nữa sẽ khác.

Như vậy mới có thể chịu đựng được trong mùa đông.

Lúc này, bà Trần trong thôn vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Quần áo này rất tốt, quần áo này thật bền. Cô gái này thật lương thiện! Hôm nay ở trên núi rất lạnh, nhưng bây giờ không còn sợ bị lạnh cóng nữa rồi. Năm nay cũng không sợ bị lạnh nữa!"

852 chữ

0.10403 sec| 2391.516 kb