Tuy nhiên cô ấy lại hỏi: “Như vậy có gây thêm phiền phức cho mọi người không?"
Tiểu Bảo Châu: “Người trong thôn đều tập trung ở đại đội dưới chân núi rồi, những chỗ khác không có một bóng người"
Khương Việt do dự một chút, hỏi: “Vậy mẹ em đã đồng ý chưa?"
Bảo Châu gật đầu, nói: “Lúc mẹ đi có nói khi chị thức dậy có thể đi ra ngoài tham quan, nhưng mà phải cẩn thận"
Nghe nói như vậy, Khương Việt gật đầu: “Vậy là chị an tâm rồi"
Cô ấy tìm một bộ quần áo của Thích Ngọc Tú rồi mặc vào, sau đó búi mái tóc dài lên, nói: “Nếu có người nhìn thấy, chị có thể ngụy trang thành mẹ em"
Tiểu Bảo Châu trợn tròn hai mắt: “Chị thật là thông minh.
Khương Việt cười đắc ý, nói: “Chỉ cần không gặp phải những người nhiều chuyện thì nhất định không có vấn đề gì"
Cô ấy đội mũ rơm lên, nói: “Đi thôi nào.
Khương Việt và Bảo Châu cùng nhau đi ra ngoài, hai người đi đến chỗ hai anh em Bảo Sơn đào giun, Bảo Sơn và Bảo Nhạc đều ở đó. Hai cậu bé đồng loạt trừng mắt: “Tại sao lại dẫn chị Khương đến đây?"
Tiểu Bảo Châu: “Không sao đâu mà"
Cô bé thuyết phục một hồi, Bảo Sơn cảm thấy cũng có lý, nói: “Vậy mọi người đi xung quanh dạo một vòng đi, anh ở đây đào thêm một lát"
Tiểu Bảo Châu làm nũng: “Cùng nhau làm đi mà"
Cô bé nghiêm túc: “Em muốn anh em mình làm cùng nhau.
Tiểu Bảo Nhạc nhếch miệng: “Chị thích anh trai nhất"
Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Anh trai có thể chăm sóc chị, còn em thì phải để chị chăm sóc.
Quả nhiên, lời nói đó thật sự làm Tiểu Bảo Nhạc lúng túng không biết trả lời thế nào, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào để lấy lòng. Khương Việt nhìn bọn họ, cảm thấy bọn chúng thật đáng yêu.
“Chị Khương, đi thôi, em đưa chị tới chỗ này, chúng ta đi qua bên kia, có thể nhìn thấy dưới chân núi"
Khương Việt: “Được"
Núi rừng ở đây rậm rạp như hiện đại, tất cả đều mang chút không khí hoang sơ nguyên thủy. Khương Việt: “Chị sẽ chụp một bức ảnh"
Cô ấy chụp cảnh rừng núi đan xen những căn nhà nhỏ, liên tục ấn máy ảnh răng rắc, vô cùng dễ dàng và thuận tiện.
Khương Việt: “Ôi, đẹp thế!"
Cô ấy trở nên vui vẻ hơn, đưa máy lên chụp ảnh tự sướng, nhưng lúc chụp ảnh tự sướng cô ấy lại phát hiện không chụp được người. Bản thân cô ấy không thể xuất hiện trong khung hình, Khương Việt cảm thán: “Như thế này thì chị cảm thấy mình thật giống yêu quái"
Lúc cô ấy nói chuyện này vẻ mặt rất tươi cười.
Tuy là như thế, nhưng có thể chụp được những cảnh khác cũng đã sung sướng lắm rồi.
Thành thật mà nói, ở bên này lúc nào thần kinh của cô ấy cũng căng thẳng, lúc này mới thật sự có một chút cảm giác du lịch.
Tiểu Bảo Châu nói vị trí này rất thuận tiện, vừa có thể nhìn thấy dưới chân núi, vừa có thể nhìn thấy một chút Thôn Ủy Hội ở xa xa, hiện tại Thôn Ủy Hội rất đông người.
Khương Việt nhìn những người này, khóe miệng tươi cười, cảm thấy mình đã không uổng công đến đây một lần.
Tiểu Bảo Châu: “Chị Khương, đây là đại đội của chúng em, bên kia là đất của đại đội, nhưng mà bây giờ thu hoạch vụ thu đã kết thúc nên không có ai đến đây"
Khương Việt tò mò hỏi: “Vậy mùa đông mọi người làm gì?"
Tiểu Bảo Châu: “Rất nhiều việc, sau khi thu hoạch vụ thu chấm dứt, mọi người sẽ chuẩn bị để trải qua mùa đông, vội vàng nhặt củi, vội vàng đào đồ ăn, vội vàng sửa chữa lại nhà ở, làm hết tất cả những việc này thì mùa đông có tuyết lớn cũng không cần ra ngoài làm gì, có thể ở nhà may quần áo, làm giày để chuẩn bị cho năm sau. Trong trường hợp có tuyết lớn, để có công điểm thì phải đi dọn tuyết. Em nghe nói còn có người đến công xã nhận việc may vá làm công nhật, ở nhà làm công kiếm ít tiền, dù sao việc cũng rất nhiều.
Khương Việt: “Nhiều việc như vậy sao?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi ạ, nhà nào cũng đều vậy mà.
Khương Việt cảm thán: “Vậy nhà nào có ít lao động, đông con cái không phải rất mệt sao?” Tiểu Bảo Châu: “Đúng là như vậy.
868 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo