Tiểu Bảo Sơn vội vàng nói: “Mẹ ơi, con có thể đi cùng với mẹ"

Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Không cần đâu con.

Cô xoa đầu con trai, nói: “Năm nay mẹ đã mua than đá rồi nên thật sự không cần dùng quá nhiều củi"

Tiểu Bảo Sơn kháu khỉnh nói: “Vậy thì con có thể giúp một chút.

Thích Ngọc Tú: “Được, nhưng mà mấy ngày nay thì không cần, Khương Việt ở đây đừng cho người khác nhìn thấy sẽ rước lấy phiền phức. Bảo Nhạc còn nhỏ, các con giúp mẹ để ý em nhiều hơn một chút"

Nghe mẹ nói như vậy, Bảo Sơn nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc nói: “Dạ được."

Cậu bé được giao phó trọng trách.

“Anh ơi, chúng ta đào giun đi."

Tiểu Bảo Nhạc xách theo cái sạn nhỏ của mình, sốt ruột bước ra cửa.

Bởi vì thời gian trước trời liên tục mưa to, giun bắt đầu bò tràn lan khắp nơi. Mưa to có nhiều chỗ bất lợi, còn thuận lợi thì cực kỳ ít. Cái này cũng coi như là một trong những điểm thuận lợi nhất. Gà mái già mà ăn giun nhất định sẽ đẻ thật nhiều trứng. Con gà mái già nhà bọn họ nuôi là một trong những con gà đẻ nhiều trứng nhất trong thôn này.

Đáng thương cho gà mái già, mỗi ngày đều bị Tiểu Bảo Châu uy hiếp, còn dám không đẻ trứng hay sao?

Lẽ nào muốn biến thành gà nướng, gà hầm hay gà rán sao?

Không muốn như vậy thì phải ngoan ngoãn đẻ trứng.

Lúc Khương Việt tỉnh ngủ, trong nhà không có người nào, nhưng cửa nhà đã bị mở ra. Cô ấy nhìn cái nhà này, khắp nơi trong căn nhà đều mang hơi thở của những năm tháng xa xưa, trước kia cô ấy vẫn là một cô gái xinh tươi không quan trọng việc thời gian trôi vội vã, cô ấy cũng hay xem tiểu thuyết về những năm tháng xa xưa, những ghi chép về niên đại này cô ấy cũng đã xem qua. Cũng giống như những người xuyên không trong sách vở, nữ chính cũng không cảm thấy có gì không thể thích ứng.

Nhưng khi thật sự đi vào niên đại này, Khương Việt mới chân thành cảm thán, cô ấy thật sự không thể chịu nổi điều kiện như thế này. Không có điện, không có nước cũng không có đèn, khắp nơi đều rách nát. Điều kiện như vậy mà mọi người còn cảm thấy cuộc sống đã khá hơn vài năm trước rất nhiều sao?

Ngay cả đại đội trưởng cũng vô cùng gầy gò, không có chút thịt nào. Có thể thấy được mọi người đều rất vất vả, cô ấy nghĩ đến việc mới gặp những gia đình này chưa được bao lâu, nhưng lại muốn cảm thán một câu, thập niên 60 quả nhiên không dễ sống chút nào.

“Chị Khương, chị dậy rồi sao?"

Tiểu Bảo Châu trở về, thấy Khương Việt ngồi trên băng ghê ở cửa, nhanh chóng chạy lịch bịch tới, Khương Việt nhìn bím tóc của cô bé, cười ha hả: “Em đi đâu về vậy?"

Tiểu Bảo Châu đưa món đồ quý giá trong tay ra: “Em đi đào giun.

Cô bé lập tức đưa cho Khương Việt xem.

Khương Việt: “Ôi mę Oi!"

Cô ấy run rẩy lùi lại phía sau, nói: “Em, em...... Em tránh xa chị một chút.

Tiểu Bảo Châu chớp mắt, Khương Việt tự xoa xoa hai cánh tay mình, không ngừng lùi về phía sau:

“Em, em, em cầm đi chỗ khác đi! Chị sợ” Thật ra thì cô ấy cũng không sợ con giun, nhưng dù là người không sợ giun, lúc này cũng phải nổi da gà. Trong cái hộp nhỏ của Tiểu Bảo Châu dày đặc giun. Con giun lớn rồi con giun nhỏ làm cho người ta cảm giác hoàn toàn sợ hãi.

Khương Việt cảm thấy lông tơ của mình đều đã dựng hết cả lên.

Tiểu Bảo Châu cúi đầu nhìn, nói: “Cái này là con giun, con giun sẽ không cắn người.

Cô bé bốc lên một con, lắc lư một chút, cười hì hì: “Chị xem này"

Khương Việt cố gắng cự tuyệt: “Không, chị không xem Đuôi mắt Tiểu Bảo Châu cong lên, cô bé hỏi: “Chị Khương, có phải chị sợ không?"

Cái này còn phải hỏi sao?

Khương Việt thừa nhận: “Chị đang rất sợ hãi đó.

Tiểu Bảo Châu vừa nghe chị Khương nói thật sự sợ, lập tức không giỡn nữa, cô bé nói: “Bây giờ em sẽ đi đút cho gà ăn."

Cô bé lập tức hiểu ra vấn đề, tuy rằng Khương Việt rất sợ, nhưng gà mái già lại rất thích. Hai con gà mái già lập tức xúm lại, mổ lấy mổ để.

Tiểu Bảo Châu nhìn gà mái ăn hết mấy con giun, sau đó đi rửa tay, nói: “Chị Khương Việt, chị muốn đi ra ngoài không?"

Khương Việt đương nhiên rất muốn.

829 chữ

0.08543 sec| 2389.773 kb